Là giọng của La Anh Kiệt.
Tôi nhớ lại thật cẩn thận giọng nữ vừa rồi một chút, thì nhận ra đó là giọng của Lý Thục Bạch.
Thật ra tôi vốn chẳng thích nghe lén, nhưng mà, vì đối phương là hai người nọ, tôi nhịn không được nên đứng thêm một lát.
Chỉ nghe thấy bên trong vang lên giọng nói đầy thẹn thùng của Lý Thục Bạch: "Nhưng mà anh khép cửa hở thế này, nhỡ may tí nữa người khác tưởng bên trong không có ai, trực tiếp đi vào..."Mở APP MÊ TÌNH TRUYỆN đọc nhé!
"Vậy em gọi lớn một chút đi, để bọn họ biết bên trong có người." Giọng nói của La Anh Kiệt xen lẫn tiếng thở dốc.
Hai người đang làm chuyện gì, chả cần nói cũng biết.
Trong lúc nhất thời, tôi nghĩ, rốt cuộc thì La Anh Kiệt có thù sâu hận lớn gì với nhà họ lý.
Ngay cả người như Lý Thục Bạch, có khi còn lớn hơn cả mẹ anh ta, cũng xơi được...
Từ bên trong truyền ra tiếng rên rỉ đứt quãng xen lẫn mấy câu kiểu "Giỏi quá", "Tuyệt quá", "Lần đầu có cảm giác như thế" của bà ấy.
Tôi đứng bên ngoài nghe còn thấy đỏ mặt.
Không cần nhìn cảnh bên trong cũng có thể tượng tượng ra được.
Cuối cùng, tôi thật sự không nghe nổi nữa, nên rời đi.
Vừa về đến sảnh tiệc rượu, tới cửa, tôi đã nhìn thấy Lý Trọng Mạnh đứng ở đó, nhìn thấy tôi, anh ta bước nhanh đến, hỏi: "Sao vậy? Đi đâu đấy?"
Mặc dù vẻ mặt của người đàn ông này rất bình tĩnh, nhưng tôi biết, anh ta biết rõ tôi đã đi đâu.
Thấy mặt tôi ửng đỏ, lại hỏi: "Sao mặt lại đỏ như thế, có phải không thoải mái không?"
Nói xong, đưa tay sờ sờ gò má của tôi.
Nhiệt độ tay của anh ta rất thấp, sờ lên mặt của tôi có chút lạnh lẽo.
"Đâu có đâu có." Tôi xua tay áo, cũng không tính giấu diếm, ngẩng đầu nói với Lý Trọng Mạnh: "Tôi nghe thấy La Anh Kiệt với chị anh ở phòng mẹ và bé..."
Nói đến đây, tôi cũng không nói tiếp nữa.
Lý Trọng Mạnh nghe thế, nheo mắt nhìn tôi, trong đôi mắt dài hẹp mang theo chút mập mờ, thò tay ôm ấy eo tôi: "Không ngờ em còn thích như thế?"
"Không phải." Tôi vội xua tay: "Em nghe tiếng bà ấy thét lên, tưởng là xảy ra chuyện, vội đi tới, không ngờ lại..."
Lý Trọng Mạnh nghe thế, cúi người nói bên tai tôi: "Không cần giải thích, nếu em thích thì ngày nào đó chúng ta cũng có thể thử..."
"Không cần!"
Tôi dứt khoát từ chối.
Ừm, tôi cảm thấy đàn ông và phụ nữ nắm trọng điểm không giống nhau lắm.
Tôi nói chuyện này ra vốn chẳng phải ý này.
Thấy tôi đỏ mặt, Lý Trọng Mạnh cong môi cười: "Được rồi, đùa em thôi."
Tôi cúi đầu, lúc này lại hối hận vì đã nói chuyện này với anh ấy.
Lý Trọng Mạnh nhìn đồng hồ: "Mệt không? Chúng ta rời đi trước đi."
"Được."
Tôi gật nhẹ đầu.
Lúc chúng tôi đi ra ngoài, thật là đúng lúc, gặp ngay Lý Thục Bạch và La Anh Kiệt.
Bà ấy mặc bộ lễ phục trễ ngực, có tới ba bốn chỗ lộ ra ngoài đều có dấu hôn hết sức rõ ràng.
Tóc cũng có chút lộn xộn.
Mà đứng bên cạnh, La Anh Kiệt lại là dáng vẻ của một công tử văn nhã, bộ đồ vest màu bạc lẳng lơ chẳng có chút xốc xếch nào, áo sơ mi trắng bên trong cũng chỉnh chỉnh tề tề, hình như chẳng có chút vết son nào cọ lên.
Đoạn tình cảm này sẽ có cái kết thế nào, tôi đã nhìn ra rồi.
Nhưng mà chuyện này không liên quan gì tới tôi, tự nhiên tôi cũng sẽ không quan tâm.
Nhìn thấy hai người, Lý Trọng Mạnh mở miệng trước: "Chị, tuổi cũng không còn nhỏ nữa, chị nên hiểu rõ vị trí của bản thân, đỡ phải bị người khác lừa còn không biết."
Thật ra, tôi thấy những gì anh ta nhắc nhở Lý Thục Bạch là rất đúng.
Bây giờ, bộ dạng của bà ấy y như bị tiểu bạch kiểm lừa vậy.
Lý Thục Bạch nghe xong, vẻ mặt lập tức không vui, thẹn quá thành giận nói: "Chuyện của tao, lúc nào thì cần một người ngoài như mày quan tâm, đừng tưởng rằng mình treo họ Lý thì xem mình như người nhà họ lý, tự quan tâm chính mình đi!"
Nói xong còn liếc Lý Trọng Mạnh một cái.
Nếu là trước kia, tôi có thể sẽ tỏ vẻ tức giận vì anh ta, nhưng giờ thì tôi sẽ không.
Lý Trọng Mạnh là một kẻ giết người không