Suy nghĩ trong lòng tôi thoáng chốc đã bị cô ta vạch trần.
Cũng đúng, người phụ nữ có thể ở cạnh Lý Trọng Mạnh lâu như vậy, chắc chắn không tầm thường.
Tôi cũng không giấu diếm, ngồi đó nói: “Cô Mộc, đúng vậy, tôi tới tìm cô, là có chuyện muốn nhờ.”
Tôi cũng hiểu rõ, cho dù là Mộc Lan hay là Lý Trọng Mạnh, đều là người thông minh.
Không ai ngốc cả, không thể nào để bị tôi lừa gạt mà không biết gì.
Mộc Lan nghe tôi nói vậy, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như cũ: “Nói đi, có chuyện gì.”
“Tôi hy vọng cô và bác sĩ Lý có thể quay lại với nhau.”
Tôi nói thẳng mục đích cuối cùng của mình.
Mộc Lan nghe tôi nói xong, lúc đầu sững sờ, nhưng nhanh chóng nở nụ cười: “Anh ấy một lòng yêu cô, giờ cô lại đến đây nói với tôi như vậy, hình như có hơi kỳ lạ?”
“Không phải, Lý Trọng Mạnh ở trước mặt tôi, không cương nổi.”Mở APP MÊ TÌNH TRUYỆN đọc nhé!
Đều là phụ nữ lớn tuổi rồi, mấy chuyện này cũng không cần phải ngại ngùng gì.
Mộc Lan nghe tôi nói như vậy, hơi sửng sốt.
Tôi tự giễu mà cười: “Cô nên biết, nếu như anh ta yêu tôi, tôi nằm ở trước mặt anh ta, chỉ cần đụng chạm một chút thì phải có phản ứng, thế nhưng anh ta không có, còn cần tôi phải giúp anh ta.” Sợ Mộc Lan hiểu lầm, tôi nhanh chóng nói: “Có điều, tôi và bác sĩ Lý từ đó đến giờ, không có thật sự quan hệ.”
“Không có?”
Dường như Mộc Lan đã thật sự bị lời tôi nói làm kinh ngạc, cô ta rõ ràng không tin: “Sao có thể chứ, cô đã ở bên anh ta từ lâu rồi mà?”
“Đúng vậy, nhưng thật sự không làm gì hết.” Lúc trước tôi đã nói chuyện này chính là điều kiện tiên quyết, tôi nói xong, mới kể tiếp với Mộc Lan: “Hơn nữa cô cũng thấy đó, tôi không thương anh ta, cũng không có cảm tình với anh ta. Sở dĩ tôi vẫn còn dây dưa với anh ta, là bởi vì chỉ có ở bên anh ta thì con trai tôi mới có thuốc giải của virus.”
“Cái gì?”
Mộc Lan nghe tôi nói xong, miệng hơi há hốc, vẻ mặt hoàn toàn không thể tin nổi.
Nhìn thấy cô ta như vậy, trong lòng tôi dấy lên hi vọng, nói tiếp: “Anh ta tiêm vào lúc nào thì tôi không biết, nhưng con virus này khiến con tôi sốt cao mười ngày không dứt, tôi không còn cách nào mới phải cầu xin anh ta, anh ta đưa ra cho tôi hai lựa chọn, một là tôi mang thai, hai là tôi gả cho anh ta.”
“Vậy cô chọn thế nào?”
Vẻ mặt Mộc Lan rõ ràng trở nên hồi hộp hơn bởi lời nói của tôi.
Tôi cười khổ một cái: “Tôi chưa có chọn, anh ta cho tôi thời gian suy nghĩ, hơn nữa còn đưa tôi một loại thuốc, một lần uống có thể hạ sốt hai tuần, nhưng mà loại thuốc này dùng đến lần thứ tư sẽ gây ra tính kháng thuốc, con tôi đã dùng đến lần thứ ba rồi.” (dùng đến lần thứ tư thì có thuốc giải cũng vô dụng)
Mộc Lan nghe tôi nói xong, mi mắt rủ xuống, im lặng không nói, dường như là đang suy tính chuyện gì.
Tôi cũng không nói tiếp, cầm ly trà hoa quả trước mặt uống một ngụm.
Chua chua ngọt ngọt, uống rất ngon.
Đợi đến lúc tôi bỏ ly trà xuống, Mộc Lan mới mở miệng: “Không phải tôi không muốn giúp cô, nhưng mà trái tim anh ấy giờ đã không còn ở chỗ tôi nữa, sống chết của tôi, có lẽ anh ấy cũng không quan tâm đến.”
“Không phải.” Tôi nhìn Mộc Lan, nói một cách kiên định: “Trong lòng anh ta còn có cô, chẳng qua là anh ta không để ý đến, hoặc là... anh ta tự lừa mình dối người. Thứ anh ta cần, là một quá trình nhận rõ sự thật.”
“Thật sao?”
“Cô biết không? Lần trước khi tôi đến lấy thuốc, anh ta đã cởi quần kêu tôi giúp anh ta, nhưng chỉ cần một cú điện thoại của cô, anh ta lại để tôi rời khỏi.”
Tôi nghĩ, chỉ việc này đã đủ nói rõ mọi thứ.
Mộc Lan nhìn tôi, đôi mắt xinh đẹp lộ rõ sự phức tạp: “Thật sao?”
Tôi gật đầu.
Cô ta rất thông minh, đương nhiên biết chuyện này thể hiện điều gì.
Mộc Lan vuốt cằm: “Nhưng mà, như vậy cũng không có nghĩa là anh ấy sẽ vì tôi mà nhượng bộ.”
“Tôi biết chứ.” Tôi cười khổ một cái: “Thật xin lỗi, thật ra tôi đã nói chuyện cô bị bệnh cho anh ta biết. Tôi mong anh ta