Trong hộp, là một chiếc nhẫn kim cương.
Trên nhẫn, nạm một viên kim cương rất to, mặc dù tôi không biết nhiều về kim cương, thế nhưng viên này so với viên trong tiệm đá quý tôi đã đi qua vài lần trước đây, cũng phải lớn hơn.
Hơn nữa xung quanh còn nạm một vòng nhỏ kim cương, hiện ra rất bé đến mức kinh ngạc.
"Cái này... quá quý giá."
Tôi vô thức muốn rút tay khỏi Lý Trọng Mạnh.
Tôi không biết nhiều về kim cương, thế nhưng viên kim cương này lớn như vậy, hơn nữa cho dù là đang trong ánh sáng phòng làm việc, cũng cảm thấy được vô cùng óng ánh, đó chắc chắn là rất tốt.
Kim cương đắt như vậy, em...
Có lẽ cũng không phải vì kim cương đắt, mà là vì kim cương này đến từ Lý Trọng Mạnh.
Bàn tay người đàn ông đó nắm chặt lấy tay tôi, cảm nhận được tôi đang mâu thuẫn, nhưng hoàn toàn không quan tâm, để hộp lên bàn, sau đó lấy chiếc nhẫn từ trong hộp ra, ướm vào ngón áp út của tôi một chút, nhưng không đeo vào.
Trong lòng tôi rất mâu thuẫn.
Người đàn ông cúi đầu nhìn tay tôi, tôi không thấy rõ vẻ mặt anh ta, chỉ nghe thấy anh ta nói: "Bây giờ như thường lệ virus trong người Thiểm Thiểm cũng đã sinh ra đề kháng đối với tính chất của thuốc này, đề xuất của anh là ngày mai em cùng anh đi đăng ký, anh liền bắt đầu làm điều trị cho Thiểm Thiểm.
Giọng của anh ta rõ ràng dịu dàng như vậy, thế nhưng lại như một con dao, thoáng cái cắt đứt hy vọng nhỏ nhoi trong lòng tôi.
Tôi cắn chặt môi.
Làm cho bản thân khổ sở thất vọng không quá rõ ràng, một lúc sau mới ngẩng đầu lên, nhìn Lý Trọng Mạnh, khóe miệng nhếch lên tạo ra nụ cười mà tự bản thân cho là đẹp, nhìn anh ta nói: "Em biết rồi, anh Minh."
Anh Minh.
Nói ra cách xưng hô này, cũng đã thể hiện được sự quyết tâm của tôi.
Lý Trọng Mạnh nghe xong, đáy mắt một mảng thanh tịnh,lúc nhìn tôi, tràn đầy dịu dàng như mặt nước.
Người đàn ông trưởng thành, chững chạc, chăm sóc đầy đủ cho tôi, mọi thứ đều do tôi làm chủ, gả cho anh ta, tôi cuối đời sẽ không có gì phải bất mãn.
Tôi tự nói với mình như vậy.
Nhưng, trong lòng vẫn có một chút tiếc nuối.
Nhưng cũng không có cách nào khác.
Lý Trọng Mạnh đeo nhẫn vào tay tôi.
Một viên rất lớn, nặng trịch.
Người đàn ông đeo nhẫn cho tôi xong, tay phải kéo tay trái đang đeo nhẫn của tôi, nói: "Chiếc nhẫn này, anh đã chuẩn bị cho em từ rất lâu, ngày hôm nay, cuối cùng cũng được đeo cho em."
Anh ta tỉ mỉ nhìn tay tôi, nói tiếp: "Không tồi, kích thước vừa vặn."
"Cảm ơn."
Tôi rủ mắt xuống nhìn cái nhẫn hình trái tim rất lớn, trong lòng không hề vui.
Lý Trọng Mạnh nhìn đồng hồ một cái: "Sáng mai chín giờ, anh đến nhà đón em, được không?"
"Được." Tôi gật đầu, không để tình cảm thật trong lòng mình bại lộ trước mặt Lý Trọng Mạnh, tôi vội nói: "Em về trước đây, Thiểm Thiểm còn hơi sốt."
"Anh đưa em về?"
"Không cần."
Tôi nói xong, nhanh chóng rời khỏi phòng làm việc của người đàn ông ấy.
Giống như sợ anh ta sẽ đuổi theo, nên cũng không dám quay đầu lại, gần như chạy xuống tầng.
Khi quay lại vào xe, trong lòng đau buồn dữ dội cuốn tới, tôi hai tay cầm lấy tay lái, tim giống như bị đào một khối.
Ta móc điện thoại di động ra, gọi cho Lý Hào Kiệt.
"Xin chào, thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, vui lòng gọi lại sau..."
Lại là cái này!
Lại là cái này!
Khi nào điện thoại của anh đến mới có thể gọi được?!
Tôi không nói lên lời nhìn màn hình điện thoại, tên của người đàn ông, cười khổ: "Lý Hào Kiệt, em phải gả cho người khác rồi, anh vẫn tránh em sao? Anh lúc đầu là sợ bản thân không tốt, cho nên mới tránh em, thế nhưng khi chân anh tốt rồi, trở về thì em đã thành vợ của người khác rồi, trong lòng anh sẽ thế nào?"
Đầu dây bên kia vẫn lặp lại một loạt âm thanh như trước.
Trái tim tôi đau thế đấy.
Tôi cứ như thế nhìn màn hình điện thoại, ngồi ngơ ngẩn, từ lúc mặt trời lặn, vẫn ngồi đến khi bên ngoài tối đen một mảng.
Cho dù ngồi lâu như vậy, nhưng khi tôi vừa nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay, lại vô cùng khó chịu!
Ngày mai phải kết hôn rồi.
Ngày mai tôi sẽ thành người phụ nữ của người khác.
Nếu như Lý Trọng Mạnh là người thường, tôi rõ ràng có thể lừa dối anh ta kết hôn, để chữa