Lâm Kiến Thành nhanh chóng nói: “Bố không có lừa con mà.”
Tôi để địa chỉ nhận được vào túi: “Thế này đi, tôi sẽ đi kiểm tra, nếu ông không lừa tôi, thì đợi tôi cùng anh ấy quay về, sẽ làm xét nghiệm tủy xương.”
Ha, dù sao cũng chỉ nói là xét nghiệm, cũng không có nói là hiến cho cô ta.
“Cái này...” Lâm Kiến Thành nghe nói như thế, có chút khó xử, nhưng là cho ông ta xin tôi, nên ông ta cũng hiểu nếu như tôi không nói gì thì ông ta cũng không có quyền yêu cầu, chỉ có thể gật đầu: “Được rồi, con về nghỉ sớm đi.”
Tay tôi nắm chặt túi xách tựa như đang ôm một vật báu.
Đi được hai bước, tôi lại nhớ ra một chuyện, bèn quay lại hỏi Lam Kiến Thành: “Giám đốc Lâm, tôi muốn hỏi cái này, về chuyện xét nghiệm tủy xương của ông, Lâm Tuyền có ý kiến như thế nào vậy?
“Nó... Nó ở nước ngoài, không có thời gian quay về.”
Lâm Kiến Thành nhất quyết nói như thế.
Nhưng tôi đã hiểu.
Không nói thêm lời nào, tôi tới bên cạch xe, ngồi vào rồi lái xe rời đi.
Đi được một đoạn, nhìn qua kính chiếu hậu thấy Lâm Kiến Thành không đuổi theo tôi mới đỗ xe ở ven đường, gọi điện thoại cho Đào Nhi sau đó ngại ngùng xin nghỉ.
Đào Nhi đã quá quen thuộc với người cuồng nghỉ việc như tôi.
Vừa nghe tiếng tôi, cô ấy đã thở dài: “Được rồi, tớ còn biết nói gì bây giờ? Có thể từ chối cậu được sao?”
“Chỉ là tớ không làm việc đúng giờ được thôi, bản thiết kế tớ chắc chắn sẽ hoàn thành tốt, làm xong sẽ gửi cho cậu.”
Mỗi lần tôi xin nghỉ, chủ yếu là do không thể làm việc đúng giờ.
Nhưng tôi chắc chắn sẽ hoàn thành tốt công việc.
Có điều lại tội cho Đào Nhi phải bàn bạc với khách hàng, điều này quả thật rất phiền phức.
Đầu dây bên kia, Đào Nhi vẻ mặt đau khổ nói: “Thôi được rồi, cậu mau đuổi theo tình yêu của mình đi, thật ra tớ muốn từ chối lắm nhưng lại sợ cậu biến thành hòn vọng phu trong lúc làm việc, đến lúc về khẳng định Lý Hào Kiệt sẽ chém chết tớ.”
Nghe cô ấy nói như thế, tôi phì cười: “Cảm ơn nha tình yêu, trở về tớ sẽ khao cậu một bữa.”
“Nếu như cậu không xin nghỉ, cùng tớ nói chuyện với khách hàng một chút thì đó là khao tớ rồi đấy.”
Đào Nhi than thở.
Cúp điện thoại, tôi đón Thiểm Thiểm rồi về nhà với thằng bé, vừa vào cửa, Mưu Đạo Sinh nói với tôi: “học trò à, hôm nay Lý Trọng Mạnh gọi điện thoại cho thầy.”
“Anh ta?”
Nghe thấy cái tên này, tôi hơi ngạc nhiên.
Vì tôi phải đi gặp Lý Hào Kiệt ngay, nên giờ phút quan trọng này mà anh ta gọi điện cho Mưu Đạo Sinh khiến tôi có chút bận tâm.
Mặc dù tôi đã xem thái độ khi trước của anh ta chỉ là nhất thời, nhưng trước đây đã xảy ra những chuyện như thế khiến tôi vẫn không hoàn toàn yên tâm.
Mưu Hướng Lễ gật đầu nói: "Cậu ta nói nếu như bệnh tình của Lan Tích cần chữa trị lần nữa, có thể đến bệnh viện Thánh Tâm bất cứ lúc nào, cậu ta đã lo xong hết, giờ có thể vào lối VIP được rồi, không cần lo gì nữa cả."
Lời nói của Mưu Đạo Sinh khiến lòng tôi chùn xuống.
Là do tôi lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử sao?
Thấy tôi không nói gì, Mưu Đạo Sinh nói tiếp: “Thật ra, hiện tại tình trạng của Lan Tích không ổn định lắm, thầy tính tiếp tục trị bệnh cho bà ấy nhưng lúc trước lại xảy ra chuyện như thế, mặc dù bây giờ mọi thứ đã ổn, nhưng thầy không biết bà ấy còn có thể tin tưởng ai hay không.”
Lo lắng của ông ấy, cũng là lo lắng của tôi.
Tôi rủ mắt, suy tư đủ điều, nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng nói: “Con cảm thấy có thể tin tưởng anh ta một lần, nếu thầy muốn mang mẹ đi chữa bệnh thì cứ đi, nhưng nhớ phải trả tiền là được.”
Tôi nói ra câu này là lo sợ Lý Trọng Mạnh không nhận tiền.
Mưu Đạo Sinh nghe xong, mắt lập tức trợn tròn: “Sao vậy, con sợ ông già này chiếm món lời be bé như thế sao?”
“Không phải, không phải.”Tôi vội vàng đi qua, nhẹ nhàng vỗ lưng Mưu Đạo Sinh rồi nói: “Đừng tức giận mà, con không có ý đó, con chỉ sợ Lý Trọng Mạnh không nhận tiền mà thôi, như vậy thì không hay chút nào, dù sao anh ta cũng phải mở cửa làm ăn mà.”
“Thầy biết chứ!”
Mưu Đạo Sinh chống nạnh, dáng vẻ coi bộ tức giận lắm.
Bên kia, Thiểm Thiểm buông túi xách ra bước