Những người này tiếp xúc với Lâm Tuyền trong thời gian dài nên tất nhiên là thân thiết với cô ta.
Cô ta hỏi thăm thì mọi người đều nói ra hết.
Trên mặt Lâm Tuyền khó che giấu được nụ cười nhìn và nói với tôi bằng tiếng địa phương: “Thị trấn nhỏ này sạch sẽ mộc mạc, sao cô có thể dùng dáng vẻ kia của mình để làm ô nhiễm nơi này như vậy."
"Cái này vốn là anh ấy cho tôi."
Tôi tự giải thích cho mình.
Lâm Tuyền vẫn cứ không tin: “Cô bịa chuyện thì cũng bịa những chuyện mà người khác có thể tin chứ, ở đây ai chẳng biết tôi và cô đều bị ngăn cản ở bên ngoài, ngay cả việc cô tới đây thì anh ấy cũng không biết mà làm sao lại cho cô chìa khóa."
Trong khi nói thì ánh mắt Lâm Tuyền đầy vẻ hả hê.
Cô ta nói xong thì đúng là người xung quanh lập tức nói: “Ở chỗ này của chúng tôi có rất ít người ngoài đến đây, vẫn luôn rất an toàn, ngài cảnh sát, xin ngài dẫn cô ta về và thẩm vấn kỹ một chút."
"Đúng vậy, nếu đúng là trộm đồ thì nhanh chóng rời khỏi thị trấn nhỏ của chúng tôi, nơi này không chào đón người như vậy!"
"Đúng rồi!"
Mỗi người đều nói một lời.
Lâm Tuyền không nói gì thêm mà chỉ đứng đó nghe, trên mặt tràn đầy vẻ hả hê.
Cô ta vẫn đợi lát nữa tôi bị đưa đến đồn cảnh sát đây mà.
Tôi hơi nóng nảy: “Tôi thật sự không phải là ăn trộm, chìa khóa thật sự là anh ấy cho tôi."
"Dù anh ta cho cô thì tại sao sáng sớm cô mới ra ngoài?"
Có người hỏi.
Cái vấn đề này thật sự khó khăn, tôi cũng không biết nên trả lời thế nào chỉ đứng tại chỗ lúng túng hết sức.
Nếu tôi nói mình làm như vậy chỉ vì khiến Lâm Tuyền tức giận thì cũng quá buồn cười.
Cảnh sát ở bên cạnh, nói: “Trở về đồn cảnh sát rồi hãy nói."
"Tôi..."
Khi tôi đang lo lắng không biết phải giải thích thế nào cho mình thì nghe thấy Lâm Tuyền gọi một tiếng: “Hào Kiệt."
Bởi vì cô ta dùng quốc ngữ để gọi nên trước hết tất cả mọi người đều nhìn cô ta một lát rồi lại nhìn theo ánh mắt cô ta, nhìn về phía trong bệnh viện.
Tôi cũng nhìn qua thì thấy Lý Hào Kiệt mặc quần áo thường, chống ba toong đi ra từng bước nhờ sự che chở của hai người vệ sĩ.
Ánh mắt Lâm Tuyền đầy vẻ xúc động nhìn Lý Hào Kiệt.
Nhưng theo ánh mắt xúc động của cô ta, người đàn ông bước từng bước đến đứng trước mặt tôi.
Anh nhìn người cảnh sát đang đứng bên cạnh tôi, hỏi: “Chuyện gì đã xảy ra?"
Rất rõ ràng, những cụ già xung quanh đều lần đầu gặp Lý Hào Kiệt, nhưng nhìn thấy anh mang vệ sĩ nên cũng không ai lên tiếng.
Cảnh sát kể lại mọi chuyện cho Lý Hào Kiệt.
Vẻ mặt người đàn ông nhàn nhạt nhìn tôi rồi giải thích với người cảnh sát: “Là do tôi đi tìm viện trưởng xin chìa khóa sau đó cho cô ấy."
"Tại sao?"
Lâm Tuyền đứng ở bên cạnh là người mở miệng hỏi trước tiên.
Cô ta không nhịn được nữa, vẻ mặt tức giận và ghen tị.
Lý Hào Kiệt nhìn về phía Lâm Tuyền, dùng tiếng địa phương trả lời: “Tôi đưa cho vợ chưa cưới của mình chìa khóa mà cần phải giải thích cho một người ngoài như cô à?"
Mọi người đều nghe được những lời này.
Xung quanh, những người lúc nãy vừa nói giúp Lâm Tuyền thì lúc này đều im lặng.
Bởi vì mọi người đều không phân biệt được rốt cuộc ai đang nói dối.
Lâm Tuyền nóng nảy: “Cô ta là vợ chưa cưới của anh từ bao giờ?"
"Vẫn luôn là như vậy."
Lý Hào Kiệt nói chắc chắn.
Hai tay Lâm Tuyền siết chặt thành nắm đấm, ánh mắt cô ta đầy vẻ không cam lòng nhìn tôi.
Tôi lại nói với cô ta: “Tôi đã biết chuyện con cô không phải của anh ấy từ lâu rồi."
"..."
Lâm Tuyền không nói lời nào.
Cô ta cũng không biết giải thích như thế nào.
Dường như cô ta tự biên tự diễn ồn ào ở đây lâu như vậy nhưng bởi vì tôi đến và một câu nói của Lý Hào Kiệt nên trở thành trò cười.
Khán giả xung quanh cũng biết đây là chuyện nhà, mọi người đều tản ra.
Cảnh sát cũng bỏ đi.
Trong chốc lát chỉ còn lại ba người chúng tôi và vệ sĩ của Lý Hào Kiệt.
Lý Hào Kiệt hơi có vẻ không biết làm sao nhìn tôi hỏi: “Quay về à?"
"Quay về." Tôi gật đầu: “Em phải thay quần áo."
"Vậy anh quay về với em nhé!" Lý Hào