Tôi dìu Lý Hào Kiệt bước vào
Ban đầu, tôi tưởng anh ấy đến để xem phòng làm việc, xem mình có giúp được việc gì cho mọi người không.
Không ngờ, sau khi anh ấy vào phòng, anh ấy không để ý đến phòng làm việc, chỉ nói với Đào Nhi “ Cô Đào, cô nói chuyện với tôi một lát.”
“Tôi ư?
Đào Nhi ngớ người ra.
Đào Nhi chỉ tay vào người, cảm thấy bất ngờ, rồi nhìn tôi, hình như đang muốn tìm kiếm sự giúp đỡ từ tôi, rồi hỏi: Lý Hào Kiệt tìm tớ để nói chuyện gì vậy.
Tôi hoang mang lắc đầu, quay sang hỏi Lý Hào Kiệt: “Anh tìm cô ấy có việc gì thế?”
“Em cũng vào cùng luôn.”
Lý Hào Kiệt đáp lời.
Ánh mắt anh ấy lúc đó rất cương nghị, từ nét mặt anh ấy, tôi không biết được anh ấy đang nghĩ gì.
Nhưng anh ấy đã nói vậy, chúng tôi cũng không từ chối được, đành dìu anh ấy vào trong phòng họp.
Ba chúng tôi ngồi xuống, Lý Hào Kiệt nói với Đào Nhi: “Tôi cảm thấy nơi này không an toàn lắm.”
“……”
Anh ấy vừa cất lời, tôi liền hiểu ra ngay anh ấy định nói gì!
Anh ấy khuyên Đào Nhi chuyển văn phòng làm việc.
Tôi thay đổi nhẹ tư thế ngồi, nét mặt có chút ngại ngùng, vì không biết nói gì.
Đào Nhi nhìn tôi, nét mặt đầy nghi ngờ: “Đây... là toàn bộ sự việc anh muốn nói với tôi phải không...”
Mặc dù nói như vậy, từ trước tới nay, đúng thật là đã dời mấy lần rồi.
Hơn nữa, đa số nguyên nhân chính đều là vì tôi.
Tôi ngượng ngùng nói: “Đều là do em...không liên quan gì đến bọn họ hết.”
Lý Hào Kiệt gật đầu, tiếp tục nói với Đào Nhi: “Tôi biết điều này, cô ấy là người phụ nữ của tôi, sắp trở thành vợ của tôi, với địa vị như vậy, thậm chí cô ấy không làm bất cứ việc gì, thì cũng không thể hoàn toàn đảm bảo là không có người đến gây chuyện với cô ấy.”
“Chuyện này tôi biết.” Đào Nhi gật đầu, khuôn mặt kiên định nhìn Lý Hào Kiệt, đáp lời, “ Nhưng Tổng giám đốc Lý nên tôn trọng ý kiến của Sa điệp, hơn nữa nếu tôi đã chọn cô ấy làm đối tác của mình, dù cho có rủi ro như ông nói, tôi cũng sẽ không từ bỏ, ngoài ra, Sa điệp cô ấy thích công việc này, nên tôi nghĩ cô ấy cũng sẽ không từ bỏ.
Lời nói của Đào Nhi vô cùng dứt khoát.
Tôi biết cô ấy hiểu tôi.
Nhưng đáng tiếc, cô ấy hiểu sai ý rồi.
Nhưng những lời này của Lý Hào Kiệt, nếu ai đó không biết anh ấy là người suy nghĩ thấu đáo, sẽ tưởng rằng anh ấy sẽ khiến tôi bỏ cuộc.
Rồi sau đó đưa tôi về nhà, trở thành một người vợ sống trong vinh hoa phú quý.
Thật ra Đào Nhi hiểu tôi, Lý Hào Kiệt cũng hiểu tôi.
Nhưng tôi không muốn trở thành người ăn không ngồi rồi.
Lý Hào Kiệt nghe Đào Nhi nói vậy, anh cười ngầm, dường như ngầm khẳng định cho việc tôi lựa chọn cô ấy làm đối tác.
Anh ấy gật đầu, “Tôi biết, nhưng cô hiểu nhầm ý của tôi rồi, tôi chỉ muốn hỏi là cô đã có dự định về việc chuyển địa điểm làm việc bao giờ chưa?”
“Chuyển nơi làm việc?”Đào Nhi nhìn tôi, rồi quay sang nhìn Lý Hào Kiệt, “Sa điệp chưa nói với anh à, chúng tôi đã xây mới văn phòng làm việc rồi, nếu không có gì phát sinh ngoài ý muốn, cuối năm là có thể nghiệm thu công trình, khai xuân năm tới là có thể chuyển văn phòng tới đó rồi.”
Lý Hào Kiệt nói thẳng: “Chỗ đó với chỗ này chẳng có gì khác biệt. Phòng gần trên cùng của Hào Thiên trước giờ đều để trống, vì tôi trước đây đồng ý với cô ấy giữ lại căn phòng này, trải qua bao nhiêu việc như vậy, mặc dù tôi tôn trọng lựa chọn của cô ấy, nhưng tôi vẫn hy vọng văn phòng làm việc của mọi người có thể chuyển qua đó.”
Lý Hào Kiệt nói xong, Đào Nhi ngớ người.
Cô ấy nhấp nháy mắt, hình như muốn nói điều gì, nhưng lại không biết phải nói sao.
Cô ấy nhìn về phía tôi, như muốn hỏi tôi cho cô ấy câu trả lời.
Tôi có chút bối rối, mím chặt môi, gật đầu: “Tôi nói từ rất lâu rồi, khoảng 7, 8 năm trước, khi ấy tôi buột miệng nói ra, không ngờ rằng anh ấy vẫn để căn phòng đó trống đến bây giờ.”
“Không cần trả tiền thuê, miễn phí tiền điện, nước, internet, có thể treo LOGO phòng làm việc của mọi người ở phía mặt bên ngoài căn phòng to nhất, kích thước LOGO không bị giới hạn.
Tôi còn chưa dứt lời, Lý Hào Kiệt tiếp tục nói.
Lúc Lý Hào Kiệt nói những lời này, cằm của Đào Nhi như rơi xuống.
Nhưng lại không có chút vui vẻ thích thú nào.
Tôi cho rằng Đào Nhi không thích điều đó, liền vội nói với cô ấy, “Cậu đừng nghe anh ấy, anh ấy chỉ là buột miệng nói ra thôi.”
“Tôi thấy cũng được đấy chứ.”
Tôi vừa dứt lời, Đào Nhi liền tiếp lời tôi.
Hơn thế, câu trả