"Sao anh lại... tới đây."
Tôi vội vàng đứng dậy và đỡ Lý Hào Kiệt vào văn phòng.
Khi anh đi vào còn tiện tay đóng cửa lại.
Tôi ngước mắt nhìn cánh cửa đã bị anh đóng lại và biết chắc anh muốn nói về chuyện vừa rồi.
Cho dù anh không nói, tôi cũng muốn hỏi.Mở APP MÊ TÌNH TRUYỆN đọc nhé!
Tôi đỡ Lý Hào Kiệt ngồi xuống sô pha. Anh ngồi thẳng và nhìn tôi nói: “Em muốn hỏi gì thì hỏi đi."
Quả nhiên, anh vẫn hiểu rõ về tôi.
Tôi cũng ngồi xuống đối diện với anh, nhìn anh rồi suy nghĩ một lát mới hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì vậy? Lâm Tuyền đã làm gì à?"
"Sau khi cô ta rời đi lần trước, anh vẫn bảo Tiểu Ngũ để ý tới tất cả tin tức của cô ta, trong đó có cả người cô ta tiếp xúc. Quả nhiên, cô ta có qua lại với đám người buôn lậu vũ khí, sau đó muốn thuê người giết người."
Mặc dù Lý Hào Kiệt nói giết người nhưng tôi cũng biết người đó chính là mình.
Tôi nhìn Lý Hào Kiệt: “Vậy anh đã làm gì?"
"Anh chỉ giao tất cả lại cho cảnh sát, bao gồm cả tin tức của đám người buôn lậu kia. Anh làm vậy cũng xem như là lập công lớn, cho nên trong chuyện của Lâm Tuyền, quyền quyết định cô ấy có ngồi tù hay không là hoàn toàn nằm trong tay của anh."
Trong lúc Lý Hào Kiệt nói chuyện, vẻ mặt rất bình tĩnh.
Dường như từ đầu tới cuối chuyện này đều ở trong lòng bàn tay của anh vậy.
Tôi cũng không thấy bất ngờ.
Anh chỉ nói vài câu đơn giản dường như đã nói xong. Vừa rồi tôi đã nghe được cách xử lý còn lại của anh nên cũng không hỏi nữa.
Nhưng còn có một vấn đề làm tôi nghi ngờ...
Tôi dựa vào lưng ghế sa lon cố sắp xếp lại từ ngữ rồi mới mở miệng: “Nhưng không phải Lâm Tuyền là con gái lớn của nhà họ Lâm sao? Không phải cô ấy đã sống ở trong giới thượng lưu từ nhỏ, làm sao có thể quen biết được với những người này?"
Nghe được vấn đề của tôi, khóe miệng Lý Hào Kiệt hơi nhếch lên, vẻ mặt lại có chút bất đắc dĩ: “Có lẽ con người luôn bị những thứ mình không biết và chưa từng tiếp xúc qua thu hút chăng?"
"Dạ?"
"Em biết con của Lâm Tuyền là của ai không?"
Lý Hào Kiệt hỏi tôi.
Tôi lắc đầu.
Hình như từ trước đến nay tôi chưa từng nghe qua chuyện này.
"Đó là một tên côn đồ, hoặc nói là một tên trùm lưu manh."
Tôi thấy không thể tin nổi lời Lý Hào Kiệt nói.
Một người phụ nữ như Lâm Tuyền lại có con của một tên côn đồ à?
Làm sao có thể như vậy được...
Cho dù tôi không nói gì nhưng qua nét mặt của tôi, Lý Hào Kiệt vẫn biết được tôi không tin. Anh cười gượng nói: “Em không tin đúng không? Thật ra lúc đầu anh cũng không tin, nhưng sau đó tìm người điều tra thì đúng là như vậy."
"Cô ấy... Vì sao..."
Tôi thật sự không thể hiểu được.
Lý Hào Kiệt lấy điện thoại ra khỏi túi và mở hộp thư, lật tìm một số thư cho tôi xem.
Tôi mở tập đính kèm ra, bên trong là mấy tấm ảnh và vài đoạn video.
Trong ảnh chụp là Lâm Tuyền mặc áo phông màu đen có đính kim loại, quần soóc ngắn, đi tất lưới và giày cao gót.
Cô ấy trang điểm đậm và ngồi ở trong lòng một người đàn ông rất cao lớn.
Nhìn tướng mặt của người đàn ông kia rất vô lại. Trong tấm ảnh, người đàn ông đó đang cười nhếch mép, nhìn có vẻ rất xấu xa.
Một tay hắn ôm lấy thắt lưng của Lâm Tuyền, một tay khác kẹp một điếu thuốc.
Xung quanh là một đám côn đồ.
Tôi lại lật sang ảnh sau. Trong đó có một tấm ảnh Lâm Tuyền ngồi ở trên sô pha và gác chân lên trên bàn.
Trông cô ấy hoàn toàn không có phong thái của một quý cô mà quả thật chính là một cô gái lưu manh!
Tôi lại mở video ra.
Bên trong là người đàn ông kia ôm Lâm Tuyền rời đi, đám đàn em xung quanh đang kêu: "Đại ca, chị dâu!"
Tôi không ngờ lại cảm thấy phái đoàn này giống như trong phim Người Trong Giang Hồ.
Tôi nhíu mày xem hết tất cả các file đính kèm rồi ngẩng đầu lên nhìn Lý Hào Kiệt, không khỏi cảm thấy hoang mang: “Đây là... có phải thời kỳ nổi loạn này của Lâm Tuyền tới hơi muộn hay không?"
Nếu là cô gái mới mười mấy tuổi thì tôi có thể hiểu được, bọn họ thường sẽ không thích sự bảo thủ, không chịu thay đổi, thích một vài thứ thoạt nhìn rất ngầu,