Nhưng Tống Duyên Minh không bùng nổ, mà là bước tới trước bàn ăn. Chị ta ngồi vào vị trí của tôi, nói nũng nịu: “Em chưa ăn sáng đâu.”
“Chuẩn bị thêm cho chị ấy một suất, chuyển suất của cô chủ sang cạnh tôi.”
Lý Hào Kiệt sai bảo người giúp việc rất tự nhiên.
Anh ta vừa dứt lời, tôi nhìn thấy bàn tay đặt dưới bàn của Tống Duyên Minh siết thành nắm đấm, mạch máu xanh nổi lên trên mu bàn tay.
Mặc dù tôi không hiểu ý của Lý Hào Kiệt, nhưng vẫn bước xuống lầu như không có chuyện gì xảy ra, ngồi xuống bên cạnh Lý Hào Kiệt, nhìn người giúp việc lấy suất của tôi tới.
Tôi và Lý Hào Kiệt ngồi song song với nhau, chỉ lo ăn phần của mình.
Người giúp việc nhanh chóng mang một suất ăn nữa tới.
Tống Duyên Minh không ăn ngay mà nói: “Duyên Khanh, lần này chị và Hào Kiệt tha thứ cho em, đa phần là vì em là người mà bà nội và ông nội Lý đã chọn, bọn chị không muốn làm khó họ.”
“Ờ.”
Tôi vừa ăn sáng, vừa nghĩ tới việc sáng nãy cô ta gọi điện tới chất vấn, chỉ cảm thấy nực cười.
Tống Duyên Minh không biết chuyện này, nói tiếp: “Vậy nên chị hi vọng sau này em hãy sống cho tốt, đừng gây ra rắc rối cho Hào Kiệt và các cụ của hai nhà nữa, được không?”
Chị ta muốn làm người tốt à?
Nhưng tôi cứ muốn vạch trần cô ta đấy.
“Vậy sao? Thế mà sáng nay tôi lại nghe thấy có người gọi điện tới chất vấn chồng tôi là vì sao lại thả tôi ra.” Nói xong, tôi xoay người nhìn Lý Hào Kiệt, hơi nhếch đuôi lông mày, vẻ mặt trêu đùa: “Đúng không hả ông xã.”
Khuôn mặt của Tống Duyên Khanh tái mét đi, cô ta nhìn Lý Hào Kiệt, dường như đang chờ anh ta che giấu cho mình.
Nhưng Lý Hào Kiệt lại chỉ lo ăn sáng.
Sau khi nuốt thức ăn trong miệng xuống, anh ta lau khóe môi rồi mới nói: “Ừ.”
Tôi rất bất ngờ khi anh ta giúp tôi.
Chỉ một chữ, nhưng Tống Duyên Minh cũng không đỡ nổi nữa.
Chị ta cúi đầu ăn cơm trong yên lặng, sau khi ăn xong thì rời khỏi đây.
Tôi lên lầu định tìm điện thoại, sực nhớ ra túi xách và điện thoại của mình đã bị Lý Hào Kiệt vứt lên xe vẫn chưa lấy xuống.
Sau khi nói với anh ta, anh ta đưa chìa khóa xe cho tôi.
Cầm điện thoại, tôi mới biết là nó đã hết pin nên tắt máy rồi.
Sau khi khởi động lại, tôi thấy hôm qua Khương Thanh và Lương Khanh Vũ gọi cho tôi bao nhiêu cuộc, có cả tin nhắn nữa.
Tôi vội về phòng trả lời chị ấy.
Thì ra hôm qua lúc tôi bị Lý Hào Kiệt bắt đi, Khương Thanh đã nhìn thấy, lúc chị ấy đuổi tới nơi thì Lý Hào Kiệt đã lái xe đi rồi.
Sau đó chị ấy gọi cho tôi liên tục, liên lạc với cả Lương Khanh Vũ.
Lương Khanh Vũ tìm ra số của Lý Hào Kiệt, lúc đầu gọi thì Lý Hào Kiệt không nghe.
Không ngờ nửa đêm hôm qua, Lý Hào Kiệt lại gọi cho Lương Khanh Vũ, nói: “Tống Duyên Khanh không sao, sau này anh đừng có nhúng tay vào chuyện của cô ấy nữa, tôi sẽ có trách nhiệm với tất cả.”
Nói xong, Khương Thanh mới tò mò hỏi tôi: “Lý Hào Kiệt nói câu này là sao? Có phải là suýt mất đi nên mới phát hiện ra là bản thân đã yêu em rồi không?”
“Anh ta yêu em á? Sao lại thế được, anh ta đã nói từ lâu rồi, đời này sẽ không yêu em.” Tôi tự giễu.
“Không phải đâu, ai mà dám chắc cái chuyện tình cảm này chứ?”
Dường như Khương Thanh không tin lắm.
Tôi cầm điện thoại, lắc đầu một cái: “Anh ta chỉ coi em là một món đồ thôi, cho dù anh ta không cần, anh ta chán, anh ta ghét, thì cũng không cho em thoát khỏi sự khống chế của anh ta.”
Khương Thanh nghe vậy thì thấy có lí, phỉ nhổ một câu: “Anh ta tưởng mình là hoàng đế chắc?”
Tắt điện thoại, tôi xoay người lại, thấy Lý Hào Kiệt đang đứng ở cửa phòng.
Tôi sửng sốt, không biết anh ta tới đây từ lúc nào, mới hỏi anh ta: “Tổng giám đốc Lý, có chuyện gì sao?”
Nghe cái cách xưng hô này của tôi, Lý Hào Kiệt không khỏi hơi nhíu mày: “Tổng giám đốc Lý? Vợ nào lại gọi chồng mình như thế?”
“Chồng nào lại giấu giếm tội lỗi của tình nhân, tống vợ mình vào tù?” Tôi bắn lại ngay.
Thực ra tôi cũng không ngốc, Lý Hào Kiệt đường đường là tổng giám đốc của tập đoàn Hào Thiên, đương nhiên sẽ không nghĩ đủ mọi cách để hãm hại tôi.
Tất cả chỉ do một tay Tống