Tôi nhìn hai xấp tiền đó rồi lắc đầu: “Dì Phan à, dì cũng cao tay thật, đây là đạo cụ lúc nào cũng mang theo trên người để chờ dịp hãm hại tôi à?”
Hai chữ dì Phàn khiến sắc mặt Phan Ngọc xanh mét cả ra.
Ngay lúc tôi còn chưa phản ứng kịp, Tống Cẩm Dương đã bước tới, giơ tay lên tát “bap” vào mặt tôi!
Tôi bỗng thấy hoa hết cả mắt, bên tai nổ đùng đoàng.
Tống Cẩm Dương giận dữ mắng mỏ tôi: “Chúng tao sinh mày ra, nuôi mày lớn, mày ăn trộm tiền của chúng tao, lại còn gọi chúng tao thế à?!”
“Duyên Khanh!” Tống Duyên Minh vờ vịt tới đỡ lấy tôi, nói với Tống Cẩm Dương: “Ba, bây giờ Duyên Khanh là người có tiền án, khó tìm việc làm, không có công ty nào chịu nhận em ấy, chắc em ấy cũng vì bất đắc dĩ thôi.”
Tôi cười lạnh, lấy tay đẩy Tống Duyên Minh ra: “Đừng có giả vờ nữa được hay không?”
“Duyên Khanh.”
“Con nhìn đi, con nói đỡ cho nó, nó cũng không thèm nhớ ơn, cái loại không có lương tâm!”
Phan Ngọc kéo Tống Duyên Minh lại bên cạnh mình.
“Là mày…”
“Đủ rồi!”
Trong lúc Tống Cẩm Dương lại chuẩn bị giơ tay lên đánh tôi, Tống Tuyết ngồi bên cạnh cuối cùng cũng lên tiếng.
Bà vẫy tay với tôi, nói hiền hòa: “Lại đây, Tiểu Khanh, ngồi lại đây với bà.”
“Mẹ, mẹ đừng để nó lừa!”
Thấy diễn lâu như vậy mà thái độ của Tống Tuyết với tôi không thay đổi chút nào, Tống Cẩm Dương tức giận tới mức gân xanh nổi đầy trán.
Nghe Tống Tuyết nói vậy, tôi ngồi xuống chiếc ghế sofa cạnh bà.
Bà sờ mặt tôi, hỏi han ân cần: “Đau không?”
Tôi gật đầu một cái, sau đó hỏi bà: “Bà nội, bà tin con à?”
Trong cái nhà này, chỉ có Tống Tuyết là người thân của tôi.
“Con là cháu gái của bà, sao bà lại không tin con chứ.”
Bà vừa nói vừa cầm lấy tay tôi vỗ nhẹ.
Tất cả đều y như trước kia, như thể chuyện này chưa từng xảy ra.
Phan Ngọc thấy vậy thì nóng nảy: “Mẹ, mẹ quên là nó hãm hại Minh Minh bao nhiều lần rồi à, mọi chuyện đều có chứng cứ xác thực!”
“Mẹ, bỏ qua đi.”
Tống Duyên Minh kéo Phan Ngọc lại, đôi mắt hơi đỏ lên.
Kỹ thuật biểu diễn của chị ta đúng là càng ngày càng tăng.
“Được rồi, đã lâu rồi mẹ mới gặp Tiểu Khanh, muốn hàn huyên với nó một chút, mấy đứa về đi.”
Tống Tuyết đuổi khách ngay tại chỗ.
Phan Ngọc và Tống Cẩm Dương đều trợn tròn mắt, nhất là Phan Ngọc, đôi mắt của bà ta nhìn chằm chằm vào tôi, chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống tôi.
Sau đó bọn họ lại lẩm bẩm vài câu, Tống Tuyết bảo dì Thu ra tiễn bọn họ.
Sau khi họ đi hết rồi, Tống Tuyết cầm tay tôi nói: “Tiểu Khanh, bọn họ che giấu mọi chuyện rất khéo, bà mới biết chuyện con ngồi tù thôi, thiệt thòi cho con rồi.”
Vừa dứt lời, đôi mắt bà liền đỏ lên.
Tôi tin Tống Tuyết thật sự đau lòng tôi.
Tôi ôm lấy cánh tay của Tống Tuyết, tựa đầu vào vai bà, lắc đầu một cái: “Đều đã qua rồi, bà nội, con sẽ cố gắng bắt đầu một cuộc sống mới, nhưng mà…” Tôi dừng lại một chút: “Con bị oan.”
Chuyện này, nhất định tôi phải nói.
“Bà biết, bà biết, nếu bà biết chuyện này sớm hơn thì đã không để con phải ngồi tù rồi! Tất cả là do bà không hay để ý chuyện bên ngoài, cũng không biết nhiều tin tức.”
Tống Tuyết vỗ nhẹ vào vai tôi.
Tôi có thể nghe ra sự tự trách trong giọng nói của bà.
Sau đó, chúng tôi nói rất nhiều chuyện, bà hỏi về công việc của tôi, tôi kể về những chuyện trong công ty của Lương Khanh Vũ cho bà nghe.
Chúng tôi tán gẫu đến tối.
Tống Tuyết giữ tôi ở lại ăn cơm, trong khi ăn, bà hỏi tôi: “Có cần nói cho cháu trai của ông Lý biết là con không về không?”
“Chuyện này…” Bà nói vậy khiến tôi hơi xoắn xuýt, cuối cùng tôi vẫn lựa chọn nói dối: “Không cần đầu, mấy hôm nay anh ấy đi công tác rồi.”
Tống Tuyết nhìn tôi, không nói thêm gì nữa.
Nhưng sau khi ăn cơm xong, bà mới nói với tôi: “Thực ra bà đã biết chuyện giữa cháu trai ông Lý và Tiểu Minh rồi, mặc dù