Đặt ly cafe xuống rồi anh ấy vội vã bước đi, tôi cũng đi theo sau, “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Lương Khanh Vũ liếc nhìn tôi, dường như có chút do dự rồi nhanh chóng đáp: “Không có gì, em làm việc của em đi.”
Trong tôi chợt có dự cảm chẳng lành.
Kể ra công việc hôm nay cũng không đặc biệt quan trọng thế là tôi quyết định đi theo anh ấy xuống dưới.
Tâm tư của Lương Khanh Vũ dồn hết lên điện thoại nên hoàn toàn không để ý tôi đi theo ở phía sau, đợi đến lúc anh ấy mở cửa xe tôi mới lao lên giành ngồi ghế trước cạnh tay lái.
Anh ấy nhìn tôi, sắc mặt sa sầm lại, “Em đi về làm việc đi.”
“Nói cho em biết, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Tôi hỏi anh ấy.
Lúc đầu Lương Khanh Vũ không muốn nói, nhưng rồi sự việc khẩn cấp quá nên anh ấy buộc phải khởi động xe.
Trên đường đi anh ấy mới kể cho tôi nghe, trong dự án của văn phòng trước đó, người ta phát hiện công nhân thay keo dính cao su bị chết ở tại công trường đang thi công.
Hơn nữa chết từ đêm qua, hôm nay mới phát hiện ra thi thể!
Nghe vậy tôi liền cảm thấy có gì đó uẩn khúc, đây chắc chắn không phải là sự cố ngoài ý muốn.
Khi tôi và Lương Khanh Vũ đến hiện trường thì bên cảnh sát cũng đã có mặt ở đó, thi thể của công nhân ấy vẫn để ở bên đó.
Lúc bấy giờ tôi mới biết người đó là Trần Hiếu.
Nhìn anh ta nằm trên mặt đất, nhớ hồi ấy ở Sở cảnh sát, anh ta từng khóc lóc than thở cuộc sống của anh khó khăn đến nhường nào. Gia đình còn có ba đứa con nhỏ, vậy mà kẻ làm bố như anh lại chết như vậy, gia đình anh ta biết phải làm sao đây?
Sau khi cảnh sát thu thập chứng cứ ở hiện trường xong xuôi rồi đem thi thể đưa đến bên bộ phận pháp y.
Trải qua một loạt kiểm tra, chứng thực chính cho rằng Trần Hiếu bị đột tử.
Vì người nhà anh ta không có ai có mặt ở đó nên ngay ngày hôm ấy tôi và Lương Khanh Vũ giúp họ đưa thi thể vào nhà tang lễ, rồi mua quan tài, áo liệm và mời thầy nhập liệm trang điểm cho thi thể anh ta.
Bận rộn cả một ngày, lúc tôi về đến nhà cũng đã 11 giờ đêm.
Mở cửa, tôi phát hiện đèn trong phòng vẫn sáng, Lý Hào Kiệt ngồi trên ghế sofa, trước mặt anh là laptop đặt trên chiếc bàn gập.
Những ngón tay đang thần tốc gõ trên bàn phím.
“Anh, sao anh lại vào đây được?”
Tôi đã nói như vậy, quả thực hôm nay những thứ mà tôi nhìn thấy từ nhà xác cho đến nhà tang lễ đều là những thứ có liên quan đến người chết.
Về đến nhà nhìn thấy anh ta, trái lại lại cảm thấy cực kỳ ấm áp.
Trong lòng cũng kiên định hơn một chút.
“Sáng nay khi đi anh đã lấy chìa khóa dự phòng.” Lý Hào Kiệt nói nhưng mắt vẫn không rời khỏi màn hình.
Chìa khóa dự phòng?
Tôi còn không biết chìa khóa dự phòng ở đâu!
“Sao anh lại lục lọi nhà tôi?”
Tôi nhìn xung quanh, trái lại trong nhà lại không có gì bị thay đổi cả.
Lúc này Lý Hào Kiệt cuối cùng cũng dừng tay lại, tiến lại gần sát tôi, hếch mũi lên ngửi ngửi, khẽ nhíu mày rồi hỏi: “Em đi đâu vậy? Sao trên người lại có cái mùi này?”
Anh ta hỏi trong lúc tôi thay giày, đứng trước cửa sổ sát sàn, nhìn ra những ánh đèn phát ra từ vô số những ngôi nhà kia rồi kể cho anh ta nghe chuyện xảy ra hôm nay.
Cuối cùng, tôi cau mày lẩm bẩm một mình, “Anh nói xem, vợ anh ta và ba đứa con nhỏ biết bố chúng chết rồi, phải đau lòng biết nhường nào, mất đi người trụ cột trong gia đình, gia đình họ biết phải làm sao?”
Mặc dù chuyện này không xảy ra với tôi, thế nhưng cái cảnh tượng anh ta khóc lóc ở Sở cảnh sát ấy đến giờ vẫn in hằn trong đầu tôi.
Cứ triền miên nói, chợt tôi cảm thấy ấm áp từ phía sau.
Lý Hào Kiệt ôm tôi từ phía sau, cánh tay anh ta nắm lấy phần hông tôi, đôi môi anh mềm mỏng nhẹ nhàng hôn lên mái tóc tôi, dịu dàng nói, “Chúng ta không phải là thần thánh, không thể giúp đỡ tất cả mọi người được, nhưng nếu gặp phải rồi thì chúng ta có thể giúp, anh sẽ thay em giúp đỡ gia đình nhà họ.”
Nhìn chiếc bóng ngược đổ vệt trên cửa sổ sát sàn, nhất thời tôi có chút ngẩn ngơ.
Cũng không biết là do tôi nhìn thấy sinh tử quá đau lòng hay Lý Hào Kiệt hôm nay làm cho tôi không thấy chán ghét chút nào.
Tôi lắc đầu, “Không cần đâu, bây giờ tôi cũng có tiền rồi, tự tôi có thể giúp họ được.”
Đêm đấy Lý