“Đừng quên tất cả những gì anh ta làm trong lúc mày ngồi tù, đừng quên đứa con đã chết, cũng đừng quên anh ta đã ngó lơ để Tống Duyên Minh làm biết bao chuyện độc ác….”
Trong đầu tôi đang âm thầm nhớ kỹ lại những chuyện ấy.
Như là thôi miên, từng chút từng chút làm vững chắc lại bức tường trong trái tim tôi. Nếu không như vậy, tôi sợ bức tường mà bản thân đã nỗ lực dựng lên sớm muộn gì cũng sẽ sụp đổ.
Tôi không ăn mà cứ thế một mình rời khỏi Hào Thiên.
Khi tôi rời đi thì có rất nhiều công nhân viên vẫn đang ăn cơm, họ nhìn thấy tôi, ai nấy đều thì thầm to nhỏ với nhau.
Xem ra ban nãy Lý Hào Kiệt đi khỏi bọn họ cũng đã thấy cả rồi.
Cũng chẳng quan tâm nhiều nữa, tôi bước thật nhanh rời khỏi tập đoàn Hào Thiên.
Không về nhà mà ra tiệm Net.
Ra tiệm Net, tôi dùng bản kê khai để làm sơ yếu lí lịch rồi bắt đầu nộp vào từng công ty thiết kế một.
Đợi đến khi nộp được kha khá vào các công ty có mức đầu tư xấp xỉ nhau thì trời cũng sắp tối rồi.
Bụng tôi kêu òng ọc vì đói, hoàn toàn chẳng còn sức về nhà nấu cơm nữa nên tôi tìm một quán ăn nhanh ven đường rồi ghé qua ăn một xuất cơm. Ăn no rồi mới bắt xe về nhà.
Tuy là Tống Tuyết cho tôi một căn hộ rất to và một thẻ ngân hàng có đến vài tỷ tiền tích bên trong, nhưng tôi lại cảm thấy không thiết thực, không chỉ là tiền trong thẻ mà ngay cả căn hộ ở số 01 Vĩnh An, tôi cũng cảm thấy không phải là của chính mình.
Tôi không dám động đến nó.
Về đến nhà, vừa mở cửa thì thấy đèn trong nhà vẫn sáng.
Tim tôi bỗng chốc đập thình thịch.
Cúi đầu nhìn xuống đất thì thấy giày của Lý Hào Kiệt để ngay ngắn ở cửa.
Tôi thay giày rồi đi vào nhà thì nghe thấy tiếng nước róc rách phát ra từ nhà tắm ở phòng ngủ chính.
Tôi cảm giác như mình đang bị anh ta đùa giỡn vậy.
Trong chốc lát, sự căm phẫn trong tôi dồn lên tận não, không nghĩ ngợi gì mà lao thẳng đến đẩy cửa nhà tắm ra, hướng vào bên trong mà hét, “Lý Hào Kiệt, rốt cuộc là anh muốn làm gì?”
Khoảnh khắc ấy, hiện ra trước mắt tôi là bức tranh mỹ nam tràn trề sức sống.
Những bọt nước từ vòi hoa sen xối xả lên cơ thể anh, cơ bắp săn chắc, đường trung ngoại tỉ hoàn mỹ, cánh tay rắn chắc, đường cong gợi cảm.
Mọi thứ đều phơi bày ra trước mắt, tôi ngắm nhìn thật kỹ càng không bỏ sót điểm nào.
Tôi chưa bao giờ ngắm nhìn cơ thể Lý Hào Kiệt như vậy.
Ngay tức khắc liền hối hận.
Đang định đóng cửa thì anh ta tiến về phía trước, trong lúc tôi chưa kịp phản ứng thì anh ta đã kéo tôi lại về phía dưới vòi hoa sen.
Trong nháy mắt, luồng nước ấm xối xả đổ xuống từ trên đỉnh đầu đổ xuống làm ướt hết quần áo trên người tôi.
“Anh làm gì vậy?”
Tôi vặn vẹo người định thoát khỏi sự khống chế của anh ta.
Nhưng anh ta lại giữ chắc lấy phần eo tôi, hơi cúi người, nhìn tôi với ánh mắt sâu thẳm, hỏi tôi: “Lẽ nào em vào đây không phải là muốn tắm sao?”
Hơi nước mù mịt làm mờ mắt khiến tôi không thể nào nhìn rõ được nét mặt của Lý Hào Kiệt mà chỉ có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp phả lên khuôn mặt tôi.
Toàn bộ quần áo cứ dính sát trên người khiến tôi vô cùng khó chịu.
Bất đắc dĩ, tôi chỉ có thể lùi lại một bước, cúi đầu nói: “Tôi định đi tắm, anh tắm xong trước đi rồi ra.”
Nhưng anh ta lại trêu lại: “Anh vừa mới vào tắm, còn chưa cả gội đầu cơ.”
“Thế tôi đi ra vậy.”
Nói rồi tôi lướt qua người anh đi ra.
Lý Hào Kiệt kéo tay tôi lại, “Em đi ra như này sẽ bị cảm lạnh đấy, hay là chúng ta....” Tuy lưng tôi đối diện với người anh ta nhưng lại cảm giác được đôi môi mềm mỏng của anh ta đang áp sát bên tai tôi, nói với tôi bằng giọng đầy quyến rũ, “Tắm-chung-đi!”
Sau ba chữ đó, trong nháy mắt hai gò má tôi trở nên đỏ ửng.
Để che đậy cảm xúc này tôi chỉ có thể cố tỏ ra bình tĩnh, “Anh có thể đừng đùa giỡn tôi có được không?”
Khi nói câu ấy, quần áo trên người đã có chút lạnh ngắt, cảm thấy hơi lạnh, tôi chỉ muốn chạy thật nhanh ra ngoài thay quần áo.
Thế nhưng anh ta không hề để ý đến lời tôi nói, cánh tay rắn chắc của anh giữ chặt lấy eo tôi từ phía sau, từng câu từng chữ nói, “Bà xã, hoặc là tắm chung hoặc là em ngồi ở đây đợi anh tắm xong.”
Giọng anh ta cực kỳ trơ trẽn.
Thậm chí tôi còn không dám chắc là