“Nhưng bây giờ anh ấy đang rất nguy hiểm!” Tôi hoàn toàn không có thời gian để nghĩ xem tâm tình của Lý Hào Kiệt bây giờ là gì.
Tôi muốn thoát khỏi anh ta để đuổi theo Lương Khanh Vũ.
Nhưng cánh tay Lý Hào Kiệt cứ ôm chặt lấy eo tôi, sau đó nghe thấy giọng của anh ta, từng câu từng chữ lọt vào tai tôi, “Anh ghen đấy!”
Trong nháy mắt, tôi bỗng ngây người ra.
“Giám đốc Lý, anh đang nói cái gì vậy?”
“Anh nói, anh ghen đấy.” Lý Hào Kiệt lại nhắc lại một lần nữa, “Em là vợ anh, anh không cho phép những lúc có anh ở bên mà em lại đi quan tâm người đàn ông khác rồi coi như không có anh.”
Nếu như là những lúc khác, Lý Hào Kiệt ghen thì tôi sẽ rung động, sẽ cảm động.
Nhưng vào lúc này thì tôi không thể.
Tôi lấy hết sức đẩy anh ta ra, ngẩng đầu nhìn anh ta với nét mặt nực cười rồi nói, “Giám đốc Lý, anh nghĩ là công ty của Lương Khanh Vũ trở nên như vậy là vì cái gì không? Là do anh ấy không đủ năng lực hay tầm nhìn anh ấy không tốt? Đều không phải!”
Tôi nhìn Lý Hào Kiệt rồi nói rõ từng câu từng chữ, “Đều là do Tống Duyên Minh-người phụ nữ anh yêu đấy, chị ta lợi dụng Trần Hiếu hãm hại tôi, hãm hại không thành thậm chí còn không ngại giết người, sau đó thì xúi giục vợ Trần Hiếu đến Vũ Phong gây sự, muốn tôi ngồi tù lại, về sau thất bại thì chủ căn hộ mà Trần Hiếu chết ở trong căn hộ đó lại đòi Lương Khanh Vũ bồi thường!”
Tất cả đều là chị ta hại mà ra!
Tôi lên án với Lý Hào Kiệt.
Càng nói càng căm phẫn.
Không đợi anh ta nói, tôi liền nói tiếp, “Anh đi mà yêu chị ta, đi mà yêu Tống Duyên Minh tâm địa độc ác kia đi, đừng có mà lại đến khiến tôi ghê tởm!”
Nhìn Lương Khanh Vũ ra nông nỗi này, tôi thực sự căm hận Lý Hào Kiệt, căm hận Tống Duyên Minh.
Hận bọn họ tại sao lại làm liên lụy đến những người vô tội!
Tôi chạy vào trong bệnh viện, Lý Hào Kiệt không đuổi theo.
Tôi vào tìm bác sĩ, sau khi hỏi bác sĩ xong mới biết Lương Khanh Vũ do uống nhiều rượu lâu ngày nên bị bục dạ dày.
May là được đưa đi viện kịp thời, hiện tại đang được làm phẫu thuật, nếu không thì có trời cũng không cứu nổi anh ấy.
Nghe vậy tôi mới thở phào nhẹ nhõm, nếu như Lương Khanh Vũ có mệnh hệ gì thì thực sự tôi không thể tha thứ cho chính mình được.
Tôi ngồi ở cửa đợi rất lâu.
Cuối cùng thì Lương Khanh Vũ cũng được đưa ra từ phòng phẫu thuật, rồi chuyển đến phòng bệnh. Tôi sợ đến khi anh ấy tỉnh dậy thi lại không có ai chăm sóc nên đã ở lại phòng bệnh.
Đến 9 giờ sáng thì Lương Khanh Vũ tỉnh dậy.
Không phải là tôi đánh thức anh dậy mà là điện thoại đánh thức anh dậy.
Điện thoại vừa đổ chuông, Lương Khanh Vũ liền phắt tỉnh dậy, không còn cách nào khác tôi đành lấy điện thoại cho anh ấy.
Nghe điện thoại xong anh ấy vô cùng cảm động, nói: “Giám đốc Chu, hôm qua ông yêu cầu tôi uống rượu, rượu thì tôi uống rồi, bay giờ còn đang nằm trong bệnh viện đây này, ông không được nuốt lời đấy nhé!”
Sau đó tôi lờ mờ nghe được đầu dây bên kia, giám đốc Chu nói cái gì mà rượu vào lời ra nên không tính.
Tôi tức giận thay anh ấy!
Lương Khanh Vũ cố gắng van nài ông ấy, cuối cùng giám đốc Chu nói một lúc rồi tắt máy.
Nhìn Lương Khanh Vũ nằm trên giường, đôi mắt mơ màng nhìn lên trần nhà, tôi xốc lại tinh thần, tiến về phía anh, bẹo má anh rồi nói, “Đừng lo, em có cách rồi.”
“Em à, em không cần....”
“Đừng khách sáo với em nữa, coi như là em đầu tư đi!” Tôi cười rồi nói, “60 tỷ thì không có, nhưng có 30 tỷ.”
Anh ấy nhìn tôi, “Em lấy đâu ra lắm tiền như vậy? Không cần phải miễn cưỡng đâu, nếu đi vay Lý Hào Kiệt thì thôi....”
“Đương nhiên là không phải rồi, anh quên rồi sao? Dù gì thì em cũng là con gái thứ hai của nhà họ Tống và quan trọng hơn đó là em có một bà nội vô cùng thương yêu em.”
Tôi cố gắng cười thoải mái.
Mặc dù Lương Khanh Vũ không đồng ý, nhưng tôi yêu cầu nếu anh nếu chưa khỏi bệnh mà đi lại lung tung thì tôi sẽ không bao giờ quan tâm đến anh ấy nữa.
Tôi biết Lương Khanh Vũ quan tâm tôi.
Anh ấy đồng ý.
Bệnh viện Thánh Tâm có đội ngũ y tá chăm sóc chuyên môn, tôi nhờ họ chăm sóc Lương