Cả người tôi như muốn sụp đổ!
“Không cần…”
Tôi lắc đầu rồi lui về phía sau, thế nhưng vẫn bị chị Long túm chặt tóc, kéo lê ép tôi vào trong cái lồng đó!
Sau đó đóng cửa lại.
“Thả tôi ra ngoài!” Tôi hô to.
Chị Long liếc nhìn tôi, “Thả mày ra ngoài? Mơ à!”
Sau đó ôm một đàn em bảo, “Đi ra ngoài bàn bạc xem phải làm thế nào để cô ta mở mồm.”
“Vâng.”
“Chuyện nhỏ.”
Vài đàn em nịnh nọt hùa theo.
Tôi cuộn tròn trong lồng sắt, cả người không ngừng phát run, cảm giác sợ hãi còn nhiều hơn khi bị trùm đầu ở bên ngoài.
Tôi rất sợ những thứ ở trong tù bị lặp lại lần nữa.
Lúc này tôi nhắm mắt lại, cứ như thể có thể thấy được quãng thời gian đã từng trong tù.
Tôi vô cùng sợ hãi.
Nỗi sợ đó không phải tôi có thể khống chế được.
Tôi thậm chí còn cảm thấy có phải bản thân bị bệnh rồi hay không.
Bọn họ rất nhanh đã đi vào.
Thủ đoạn tra tấn của bọn họ đối với tôi cũng không khác lúc trong tù là mấy, chỉ là đánh tôi càng thêm không kiêng dè gì, tôi cuộn tròn trong lồng sắt, sau đó bị bọn họ từ bên ngoài nhấc lên, sau đó từ từ nhỏ sáp lên người tôi.
Tôi chỉ có thể không ngừng né tránh, thế nhưng vẫn không ngừng bị bỏng.
Sau đó, có lẽ bọn họ thấy không vui nên đổi lại thành thuốc lá, cuối cùng lại biến thành dao.
Như là trò chơi đâm hải tặc vậy, mặc kệ tôi trốn thế nào thì đều sẽ bị thương.
Trên người tôi có rất nhiều chỗ bị dao cắt bị thương, máu thấm đẫm quần áo.
Thế nhưng bọn họ sợ tôi chết, vậy nên cuối cùng cũng dừng tay.
Tôi nằm trong lồng với một tư thế vô cùng vặn vẹo, tuy rằng bị thương không nặng nhưng cả người chỗ nào cũng đau.
Đêm đã khuya.
Tôi vì khó chịu nên không ngủ được, lúc này thì nghe thấy chị Long gọi điện thọai.
Tôi không nghe được cô ta gọi điện cho ai, nhưng giọng điệu của cô ta thì như đang dỗ trẻ con vậy.
Trẻ con.
Cái ý nghĩ ấy đến cả chính tôi cũng thấy vớ vẩn, người phụ nữ như chị Long, theo tôi thấy thì không thể nào có con.
Đang lúc tôi suy nghĩ thì chợt thấy chị Long hét lên, “Dậy, mẹ nó đừng có ngủ nữa, có người đến!”
Ngay sau đó thì cửa phòng chỗ tôi đang ở đã bị mở ra.
Chị Long và mấy kẻ cầm dao đã vây lại đây, thẳng thừng kéo tôi ra khỏi lồng sắt, rồi kề dao lên cổ tôi.
Tiếng cửa mở rất nhanh đã truyền đến, theo đó cũng vang lên tiếng những bước chân.
Rồi nhờ vào ánh trăng tôi liền thấy vài cảnh sát đang xông vào.
“Bỏ vũ khí xuống!”
“Không được qua đây, các người mà qua đây thì tao sẽ giết cô ta!”
Hai phe giằng co.
Tôi nghe thấy tiếng bước chân đi giày da vang lên.
Lý Hào Kiệt đi đến từ bên ngoài.
Lúc anh đi vào, thì những đàn em bên cạnh chị Long đều hết hồn.
Có người lầm bầm, “Thế mà là thật.”
Con dao đặt trên cổ tôi của chị Long cũng run lên một chút.
Lý Hào Kiệt nhìn tôi, vì trời quá tối nên tôi không thể thấy vẻ mặt của anh, chỉ nghe anh nói, “Thả cô ấy ra, mấy người muốn bao nhiêu tiền cũng được.”
“30 tỷ!”
“Không, không, 150 tỷ!”
“Đúng, 150 tỷ! Tiền mặt!”
Mấy đàn em của chị Long nói.
Lý Hào Kiệt đứng đó không chút hoang mang nói, “150 tỷ tiền mặt, dù là toàn bộ cái thành phố Vĩnh An này cũng không có nhiều thế.”
“Mẹ, đừng có giở trò! Mày đã báo cảnh sát thì làm sao có thể cho bọn tao tiền!”
Chị Long rõ ràng không tin tưởng anh.
“Mục đích tôi báo cảnh sát là tìm được cô ấy, chứ không phải bắt mấy người, chỉ cần cô ấy không sao thì tiền tôi có thể cho các cô, tôi chắc chắn sẽ cho.”
Lời Lý Hào Kiệt nói thật sự vô cùng hấp dẫn.
Tôi có thể nhận ra được mấy kẻ bắt cóc xung quanh đã dao động.
“Chị hai, không bằng chúng ta lấy ít tiền mặt chút?” Có người đề nghị.
“60 tỷ tiền mặt!” Chị Long hét, “Mà mấy người còn phải tìm xe cho bọn tao, rồi đưa chúng tôi đi.”
“60 tỷ tiền mặt thì các cô cũng không đem đi được, xe cho các cô thì các cô cũng không chạy được, chẳng bằng đổi thành vàng thỏi, tuy nặng chút nhưng các cô có thể mang đi.”
Lý Hào Kiệt thế mà lại đang giúp bọn họ nghĩ cách!
“Được, được, được!” Đàn em của chị Long luôn miệng đồng ý.
“Mấy người đợi một lát.”