Mấy bà thím còn lại thấy người trong cuộc đã đi nên cũng giải tán.
Tôi lùi về sau một bước, giữ khoảng cách nhất định với Lý Hào Kiệt, nhìn anh nói: “Tổng giám đốc Lý, cảm ơn anh đã từng đối xử tốt như vậy, sau này, anh chính là anh rể của tôi, chúng ta không nên tiếp tục lén xuất hiện cùng nhau nữa.”
Tôi nói xong, lập tức đi ra ngoài.
Không còn nghe thấy tiếng bước chân của Lý Hào Kiệt sau lưng.
Dù trong lòng không khỏi mất mát, nhưng bản thân tôi biết đó chính là đáp án tốt nhất.
Tuyệt vọng nhất cũng chỉ như gợn sóng trong ao tù mà thôi.
Tôi vừa đi tới cửa bệnh viện, đang bắt xe thì một cánh tay vươn qua trước mặt tôi.
Tôi cúi đầu, nhìn thấy sợi dây chuyền kim cương màu hồng nhạt trong tay người đàn ông kia.
Là món quà sinh nhật anh tặng tôi lần trước.
Tim tôi khẽ nhói đau, tôi nói: “Tổng giám đốc Lý, tôi không cần cái này nữa.”
“Cầm lấy!” Lý Hào Kiệt chỉ nói hai chữ, sau đó dúi thẳng sợi dây chuyền kia vào tay tôi.
“Tổng giám đốc Lý, có chuyện gì nữa không?” Tôi ngẩng đầu nhìn Lý Hào Kiệt, cố gắng lộ ra sự xa cách trong giọng nói của mình.
Một tay anh kéo tôi, tay kia lấy một dây chuyền từ trong túi quần ra.
Đây là lần đầu tiên tôi nhìn chiếc vòng cổ này vào ban ngày.
Dưới ráng chiều vàng đượm, dây chuyền lấp lánh tia sáng, đặc biệt là viên kim cương hình trái tim màu hồng nhạt này.
Nhìn nó hoàn mỹ không tỳ vết, khiến cho người ta vừa lưu luyến vừa ngưỡng vọng.
Nhưng nó và tôi không cùng một giai cấp, không cùng một thế giới.
Giống như Lý Hào Kiệt vậy.
Tôi chỉ nhìn một chút đã muốn trả sợi dây chuyền về trên tay anh: “Xin lỗi anh, tổng giám đốc Lý. Thứ này quá đắt giá, không hợp với tôi.”
“Những gì đã tặng, anh không bao giờ lấy lại.”
Một tay anh nắm tay tôi, tay kia đút vào túi quần, rõ ràng không định nhận lấy.
Tôi muốn trả lại: “Tổng giám đốc Lý, không bằng anh tặng thứ này cho Tống Duyên Minh đi, cho dù chị ta biết đây là thứ anh từng tặng tôi nhưng tôi nghĩ, chị ta chắc chắn sẽ rất vui vẻ.”
“Đây là tặng cho em.”
Anh nói.
Giọng nói có chút lạnh lùng.
“Nhưng tôi không thích nó.”
“Không thích thì vứt đi.”
Lý Hào Kiệt nói xong câu này, rốt cuộc anh cũng buông tôi ra, xoay người rời đi.
Tôi dõi theo bóng lưng của người đàn ông ấy mà trong lòng chua xót không thể nói rõ.
Có vẻ đây giống như một cuộc chia ly.
Sợi dây chuyền này chính là nhân chứng tốt nhất cho sự ly biệt này.
Tôi về đến nhà, tìm một chiếc khăn lông bọc gói cẩn thận, sau đó cất vào một cái túi, để ở nơi sâu nhất, cao nhất bên trong tủ quần áo.
Tôi biết, có thể tôi vĩnh viễn không đeo lại sợi dây chuyền này nữa.
…
Tống Tuyết vẫn hôn mê.
Ngày hôm sau, tôi vẫn chạy tới thăm bà sau khi tan làm. Khi tôi đến bệnh viện thì nhìn thấy cảnh sát đang đứng đó.
Một người trong bọn họ nhìn thấy tôi, đi thẳng về phía tôi và hỏi: “Cô có phải là Tống Duyên Khanh không? Chúng tôi có mấy vấn đề cần hỏi cô về chuyện của bà Tống.”
Cảnh sát đi thẳng vào vấn đề.
Tình huống này tôi đã gặp nhiều lần, cũng không sợ hãi khi gặp chuyện kỳ quái, bình tĩnh gật đầu: “Được.”
Cảnh sát bắt đầu hỏi về chuyện Tống Duyên Minh nhảy lầu và chuyện phẫu thuật của Tống Tuyết ngày đó.
Tôi đều trả lời rõ ràng.
Bắt đầu không có vấn đề gì, sau đó, cảnh sát lại hỏi tôi: “Trước ngày phẫu thuật, cô đã làm gì, có từng gặp mặt bác sĩ mổ chính cho Tống Tuyết không, chính là bác sĩ Bùi Tiến Chung.”
“Không có.” Tôi trả lời.
Nghe thấy câu trả lời của tôi, cảnh sát hỏi lại lần nữa: “Cô khẳng định chứ?”
“Tôi khẳng định.” Tuy tôi trả lời như vậy nhưng khi nhìn ánh mắt của cảnh sát, tôi mới ý thức được trong đó hình như có chuyện gì nên hỏi người lại: “Chú cảnh sát, có phải ca phẫu thuật của bà nội tôi có vấn đề gì không?”
“Thật xin lỗi, tôi không thể tiết lộ về vụ án cho cô biết được.” Cảnh sát nói xong rồi đi mất.
Một ngày sau, tan làm xong, tôi muốn đến bệnh viện lại trực tiếp bị cảnh sát gọi tới cục cảnh sát.
Ở đó, cảnh sát hỏi tôi: “Có phải cô có một tấm thẻ ngân hàng có số đuôi 7891 không?”
“7891?” Tôi nghĩ.
Thẻ lương tôi thường dùng nhất không phải có số đuôi này.
Nhưng… Hình như thẻ ngân hàng Tống Tuyết đưa tôi có số đuôi này.
Tôi lật tung túi của mình: “Hình như tôi có thẻ ngân hàng số đuôi đó, xin chờ một chút.”
Nhưng
tôi tìm hết trong túi, tìm khắp mọi ngăn cũng không thấy thẻ Tống Tuyết đưa cho tôi.
Tôi đột nhiên nhận ra, có lẽ nó đã mất rồi.
Cảnh sát thấy tôi tìm cả nửa ngày cũng không cầm ra được thứ gì mới hỏi: “Sao thế?”
“Lúc trước, bà nội có cho tôi một tấm thẻ ngân hàng, tôi vẫn luôn đật trong ngăn kép của túi xách, nhưng hình như mất rồi.”
Tôi thành thật trả lời.
“Không thấy?” Cảnh sát nhìn tôi hỏi: “Cô tìm kỹ lại xem.”
“Thật sự không thấy, tôi luôn đặt ở một nơi cố định.” Tôi trả lời đúng sự thật.
Cảnh sát nhìn tôi, sắc mặt đột nhiên nghiêm túc: “Cô không cần diễn nữa, Bùi Tiến Chung đã khai báo hết rồi.”
“Cái gì?”
Tôi không hiểu ra sao.
Cảnh sát nói với tôi là Bùi Tiến Chung đã khai ra lần phẫu thuật này xảy ra ngoài ý muốn là do tôi đưa tiền cho ông ta, bảo ông ta làm Tống Tuyết hôn mê, tốt nhất là vĩnh viễn không tỉnh, hơn nữa còn cho ông ta một tấm thẻ ngân hàng.
Bọn họ điều tra tấm thẻ ngân hàng kia, trong đó có khoảng một tỷ bảy trăm triệu, mà một tỷ bảy trăm triệu đúng là số tiền được xuất ra từ trong thẻ ngân hàng có số đuôi 7891.
Lúc ấy, tôi nghe xong thì cảm thấy mơ hồ: “Sao có thể? Tôi không có.”
Cảnh sát nhìn phản ứng của tôi, cũng không thấy bất ngờ: “Chúng tôi đã tìm được video theo dõi ngày đó, cũng nhìn thấy cô gọi Bùi Tiến Chung vào góc cầu thang, đưa một phong bì cho ông.”
“Đó là bà nội tôi kêu tôi đưa cho ông ta.”
Tôi sợ ngây người.
Sao chuyện này lại biến thành như vậy?
“Bà Tống Tuyết hiện tại đang hôn mê, bà ấy không thể nào làm chứng cho cô được.” Cảnh sát nói.
Trong lúc nhất thời, tôi bối rối.
Suy nghĩ hồi lâu, tôi mới nói: “Nhưng mà, nhưng mà tôi căn bản không có lý do để hại bà nội. Tôi đến nhà họ Tống, bà nội chính là người tốt với tôi nhất.”
“Nhưng chúng tôi lại nghe nói, vào mấy ngày hôm trước, bởi vì chị gái Tống Duyên Minh của cô nhảy lầu, Tống Tuyết đã ép cô rời khỏi người yêu Lý Hào Kiệt, hơn nữa còn phải khuyên anh ta đồng ý cưới Tống Duyên Minh, chuyện này có thật không?”
Cảnh sát hỏi.
Tôi lúng túng gật đầu: “Đúng vậy.”
“Vậy có phải cô đã ôm hận trong lòng đối với bà ấy không?”
“Làm sao có thể!” Tôi lúng túng: “Bà nội đối xử với tôi rất tốt, trong mắt tôi, bà là người thân duy nhất của tôi trên thế giới này, làm sao tôi có thể hận bà! Bà nói gì tôi cũng nghe theo.”
Tôi cố gắng biện giải cho bản thân.
Nhưng trong mắt mấy vị cảnh sát này, lời của tôi chẳng khác gì đang nói dối.
Cuối cùng, tôi bị cảnh sát nhốt lại, nhưng anh ấy lại nói có thể kêu người tới nộp tiền bảo lãnh tôi.
Nộp tiền bảo lãnh cho tôi!
Ai có thể nộp tiền bảo lãnh cho tôi?
Khương Thanh? Tôi nhớ hôm nay bạn bè mới đăng, chị ấy đang ở Dubai.
Vậy còn ai đây?
Tôi ngồi trong phòng tạm giam của cục cảnh sát, nhìn đồng hồ bên ngoài song sắt, nó đang di chuyển từng chút một,
Đã mười một giờ.
Khi tôi nghĩ là mình sẽ cứ bị tạm giam thế này, cảnh sát tới, nói với tôi: “Tống Duyên Khanh, có người nộp tiền bảo lãnh cô, cô có thể rời khỏi đây rồi.”
Là ai?
Tôi thật sự rất kinh ngạc, đi tới cửa lớn cục cảnh sát, nhìn một người mặc bộ vest màu sáng đang đứng nơi đó dưới ánh trăng lạnh lẽo.
Nhìn thấy tôi đi ra, anh ta vẫy tay với tôi.