Ông ta vừa mở miệng, tất cả mọi người đều nhìn về phía chúng tôi.
Ngay sau đó, tất cả đều nhìn thấy tôi.
Người có sắc mặt khó coi nhất là Tống Duyên Minh, chị ta nhìn chằm chằm vào tôi, gân xanh trên trán như nổi cả lên, bàn tay siết chặt lại, nhưng vẫn giữ nụ cười mỉm: "Duyên Khanh, Hào Kiệt, sao hai người lại đi cùng nhau?"
"Chúng tôi..."
"Gặp nhau ở dưới tầng nên cùng đi lên."
Khi tôi vẫn đang nghĩ xem phải nói thế nào thì Lý Hào Kiệt ở sau lưng tôi đã nói trước.
Lời của anh khiến trái tim tôi thắt lại.
Không khỏi cười lạnh.
Cũng đúng, tôi đang nghĩ cái gì vậy chứ, trước mặt Tống Duyên Minh, tất nhiên Lý Hào Kiệt sẽ xóa sạch sẽ quan hệ với tôi rồi.
"Vậy hả..." Lúc này biểu cảm của Tống Duyên Minh mới khôi phục một chút.
Lời nói dối này khiến cho tôi hoàn toàn tức giận mà hỏi họ: "Tại sao mấy người ở đây hết vậy? Hôm nay mặt trời mọc đằng Tây à."
Tống Duyên Minh đưa mắt nhìn Tống Tuyết trong phòng bệnh, mắt hơi cụp xuống, giọng nói có vẻ nghẹn ngào: "Nửa đêm, bác sĩ liên lạc với mọi người nói là tình trạng của bà nội không tốt lắm nên tôi đến đây."
"Nửa đêm? Tại sao không có bác sĩ nào thông báo với tôi?"
Thế mà tôi không biết tí ti gì!
Khi tôi nói câu này, đúng lúc có một bác sĩ đi tới, lập tức giải thích ngay: "Tối qua chúng tôi đi gọi cô rồi, nhưng anh này ra mở cửa, nói cô đang nghỉ ngơi."
"..."
Bác sĩ nói xong, không khí trên hành lang rơi vào im lặng.
Bác sĩ thấy tình hình có vẻ không ổn, quay người bỏ đi.
Tống Duyên Minh ngẩng đầu lên, nhìn Lý Hào Kiệt, nước mắt lã chã rơi xuống: "Hào Kiệt, chuyện gì thế này?" Rồi lại nhìn về phía tôi: "Duyên Khanh, tại sao hai người phải bắt tay lừa tôi..."
Tống Cẩm Dương nghe vậy cũng tức lên: "Tống Duyên Khanh, lúc trước để Lý Hào Kiệt lấy Duyên Minh là mày, Lý Hào Kiệt, lúc trước cậu cũng đồng ý rồi, bây giờ hai người thế nào đây hả!"
"Ba, thôi vậy, đều tại con, trách con cả, con là người thừa thãi, con nên đi chết..."
Tống Duyên Minh nói xong định chạy đi.
Tống Cẩm Dương kéo chị ta lại, ông ta không rút tay ra đánh tôi được, chỉ có thể nhìn tôi chằm chằm: "Tống Duyên Khanh, lúc trước chúng tao không nên nhặt mày về nhà! Mấy năm nay mày làm bao nhiêu chuyện vô liêm sỉ rồi! Bà nội thương mày nhất, thế mà mày mua chuộc bác sĩ hại bà nội, bây giờ lại muốn nhúng tay vào hôn nhân của Duyên Minh!"
Chỉ vài câu nhẹ nhàng thôi mà nói như thể tôi gánh tội ác tày trời.
Điều này khiến tôi không khỏi nhớ lại những lời Tô Ngọc Nhiên đã nói hôm qua.
Sao có thể trùng hợp như thế, Tống Duyên Minh nhảy lầu, có kẻ khác lấy thẻ của tôi? Ai nói tất cả những thứ này không được sắp đặt từ trước?
"Ông Tống, ông nói những câu ấy mà không thấy mình nực cười à?" Tôi khoanh tay trước ngực: "Ban đầu ông nhặt tôi về là vì cổ phiếu, sau đó lợi dụng tôi để gả thay, Tống Duyên Minh dùng khổ nhục kế hại tôi, kết quả bị bà nội vạch trần, tôi gả cho Lý Hào Kiệt, vì muốn khiến tôi biến mất hoàn toàn mà muốn đẩy tôi vào tù!"
"Mày nói linh tinh!"
"Tôi nói linh tinh?" Tôi cười lạnh hơn: "Chuyện xa hơn thì tôi không nói, chỉ nói chuyện lần này, e là vì mấy người muốn cho Tống Duyên Minh làm bà Lý, sau đó sắp xếp thời gian nhảy lầu, trong thời gian này lấy trộm thẻ của tôi chuyển tiền cho bác sĩ, sợ vẫn không đảm bảo nên bấp chấp sự nguy hiểm của bà nội, tìm người ép bà lên sân thượng nói đỡ lời! Kết quả phát hiện nhà họ Lý không đồng ý, các người lấy bệnh tình của bà nội ra để Lý Nam Hào lung lay!"
Thực ra, phần lớn những chuyện trong đó đều do tôi đoán bừa.
Nhưng khi tôi nói xong, nhìn thấy trên mặt Tống Cẩm Dương và Tống Duyên Minh đều có vẻ chột dạ.
Dường như những chuyện tôi nói là sự thật, nói trúng tim đen của họ rồi!
Tống Cẩm Dương im lặng vài ba giây rồi đột nhiên nói: "Mày nói linh tinh cái gì đấy! Thứ ti tiện này!"
Nói rồi giơ tay định đánh tôi.
Ông ta tức giận quá, tốc độ ra tay rất nhanh, tôi biết mình tránh không kịp, vô thức nhắm mắt lại.
Nhưng cái tát này không rơi xuống như tôi dự tính.
Tôi không
mở mắt ra, nhưng đã nghe thấy Tống Cẩm Dương nói: "Lý Hào Kiệt, bây giờ cậu cũng bảo vệ nó? Nó là một con hồ ly tinh, nói dối thành tật! Nửa chữ cũng không thể nghe được."
Lúc này, tôi đã ý thức được những lời tôi nói bừa chắc chắn đã đoán trúng phần lớn tình tiết.
Tống Duyên Minh thật độc ác!
Vì muốn gả cho Lý Hào Kiệt mà đến tính mạng của Tống Tuyết cũng không để tâm!
Tôi quyết định cược một ván, ôm lấy cánh tay Lý Hào Kiệt mà nói: " Hào Kiệt, đều tại anh hết, tối qua anh làm muộn quá, mới khiến em không nghe thấy tiếng bác sĩ gõ cửa.”
Tôi nói xong, mặt mũi Tống Duyên Minh xanh lè!
"Tống Duyên Khanh, mày có liêm sỉ không hả! Mày cướp chồng tao!"
Tống Duyên Khanh chỉ vào mặt tôi mà mắng.
Lúc này, tôi cũng chẳng buồn để tâm: "Chồng chị? Đây là cuộc hôn nhân mà chị dùng tính mạng của bà nội ra để uy hiếp được, nếu như không phải nể tình bà nội, chị tưởng tôi sẽ cầu xin anh ấy, chị tưởng anh ấy sẽ đồng ý sao? Bản mặt thật của chị đã lộ ra rồi, một người đàn ông cho dù có yêu cô đến mấy, cũng sẽ bị hao mòn hết thôi."
Khi nói câu này, cánh tay tôi quấn chặt lấy cánh tay Lý Hào Kiệt.
Tôi sợ anh sẽ rút tay ra.
Như thế nghĩa là tôi thua cuộc.
Một bàn tay của Lý Hào Kiệt đang nắm lấy cánh tay Tống Cẩm Dương, một cánh tay khác bị tôi ôm lấy.
Tôi không dám ngẩng đầu nhìn anh.
Thế nhưng, sau cùng, người đàn ông kia vẫn dồn sức rút tay ra khỏi hai tay tôi.
Khoảnh khắc đó, tôi thấy trong mắt Tống Duyên Minh lóe lên vẻ vui mừng.
Nhưng ngay giây sau đó, cánh tay của Lý Hào Kiệt đã choàng lên vai tôi, bàn tay cũng buông bàn tay của Tống Cẩm Dương ra, nói từng chữ một: "Duyên Khanh nói không sai, nếu như không phải khi ấy tình huống quá đặc biệt, tôi sẽ không đồng ý lấy cô."
"Anh... Hai người..."
Thời khắc ấy, hai mắt Tống Duyên Minh đỏ nhừ.
Nếu như ánh mắt có thể giết người, tôi sợ mình đã chết cả nghìn lần.
Tôi rũ mắt: "Đi thôi, tôi phải đi làm rồi."
Tống Cẩm Chi nhìn tình hình này, cuối cùng cũng lên tiếng: "Tối qua hai người ở phòng chăm sóc? Tôi đặt phòng chăm sóc là để ở bên cạnh mẹ, không phải để cho hai người qua lại vụng trộm."
"Ừ, sau này tôi không đến nữa."
Tôi lạnh nhạt nói vậy.
Sau đó, quay về lấy đồ đạc.
Rồi bỏ đi.
Lý Hào Kiệt nói anh đi lấy xe, tôi bề ngoài thì đồng ý, nhưng trong lòng đã tính toán tới việc mình gọi taxi tự đi rồi.
Tôi vừa tới cổng bệnh viện, đang đợi taxi, đột nhiên thấy phía đối diện có một chiếc xe đua màu đỏ đang đỗ.
Tôi biết chiếc xe đó.
Là xe của Tống Duyên Minh, Tống Duyên Minh cũng ngồi trong xe.
Thấy chiếc xe ở đó, không hiểu sao tôi thấy lòng mình trào lên một dự cảm bất an.
Quả nhiên, ngay sau đó, chiếc xe màu đỏ kia quay đầu lại, lao về phía tôi như bị điên!
Lúc đó tôi sợ đến mức ngây đơ ra.
Tôi co cẳng chạy về một hướng khác, nhưng xe đua rất linh hoạt, nó đảo lái tiếp tục xông về phía tôi!
Thấy chiếc xe kia sắp đâm vào tôi, tôi tưởng rằng mình chắc chắn, không còn gì phải nghi ngờ nữa!
Một chiếc ô tô khác màu đen đột nhiên lao ra!
Rầm!
Hai chiếc xe va chạm!
Âm thanh ấy vang vọng cả bầu trời!
Tôi nhìn chăm chú, chiếc xe chắn lại xe của Tống Duyên Minh là xe của Lý Hào Kiệt...