"Gì cơ?"
Tôi mê man nhìn anh ta, vừa mới tỉnh lại nên đầu óc vẫn còn mơ mơ màng màng.
Tôi hoàn toàn không hiểu anh ta đang nói cái gì,
Nhưng, người đang ông đó rút tay, lập tức vén quần áo trên người lên, vừa chất vấn tôi, "Nói, cô và anh ta làm thế nào?"
Vừa muốn tiến vào trong.
Tôi lúc này còn chưa tỉnh ngủ, cơ thể trúc trắc.
Anh ta cố gắng một lúc cũng không vào được.
Giờ khắc này tôi tỉnh táo lại trong chớp mắt, muốn chạy trốn nhưng người đàn ông đó lại dùng tay gắt gao túm chặt lại!
Anh ta muốn tiến vào, tôi cự tuyệt, hai đùi ra sức khép lại, mắng anh ta, "Lý Hào Kiệt, anh có phải đàn ông hay không. Ngoài việc ép buộc, còn có bản lĩnh khác hay không?"
"Tôi không có bản lĩnh?"
Đầu mày Lý Hào Kiệt ngả ngớn nhìn tôi, như đang nhìn một câu chuyện cười.
Đúng vậy, ai dám nói Lý Hào Kiệt không có bản lĩnh?
Nếu Lý Hào Kiệt không có bản lĩnh, vậy Vĩnh An liệu có người đàn ông nào có bản lĩnh không.
Tôi lắc cơ thể mình, "Đúng vậy, là không có bản lĩnh, ép buộc một người phụ nữ phát sinh quan hệ thì tính là có bản lĩnh gì chứ!"
Lời nói của tôi giống như một cái bạt tai tát lên khuôn mặt Lý Hào Kiệt.
Anh ta nhìn tôi, nụ cười châm chọc treo trên mặt.
Rốt cuộc rút tay về, một quyền đấm mạnh lên đầu giường!
Tôi có thể cảm giác được chiếc giường mình đang làm run lên ba cái.
Người đàn ông đó cúi đầu nhìn tôi, gằn từng tiếng hỏi, "Có phải anh ta chết rồi cô mới nhìn rõ trái tim mình, phát hiện ra cô yêu hắn?"
"Đúng vậy, anh ấy chết rồi tôi mới nhận ra anh ấy là người duy nhất đối xử tốt với tôi! Thậm chí anh ấy chỉ yêu tôi, chỉ đối tốt với tôi!"
Tôi đang nói dối, nhưng cũng không hề nói sai.
Người đàn ông đối xử tốt nhất với tôi không phải là Lương Khanh Vũ sao?
Người đàn ông ấy nghe thấy đáp án của tôi, đôi mày nhíu chặt lại một chỗ, trong ánh mắt nhuốm màu ưu thương không hề hòa tan.
Anh ta cứ vậy nhìn tôi, mở miệng, "Tôi cũng có thể.”
"Anh có thể?" Tôi nhìn Lý Hào Kiệt đầy trào phúng, "Anh vĩnh viễn cũng không thể, trừ khi có một ngày Tống Duyên Minh chết."
Nhắc tới Tống Duyên Minh, tay Lý Hào Kiệt run lên một chút, "Hôn nhân anh muốn cho cô ấy, trừ điều đó, mọi thứ anh đều có thể cho em."
"Tôi không cần! Tôi không thèm!" Tôi ngồi lên, cầm quần áo ở bên cạnh đi về phía phòng tắm.
Trước khi sắp bước tới tới phòng tắm, tôi quay đầu nhìn thoáng qua Lý Hào Kiệt, "Trừ khi anh trả lại con cho tôi, nếu không tôi và Tống Duyên Minh mãi mãi là kẻ thù không đội trời chung."
Tôi biết, con của tôi đã chết.
Vĩnh viễn cũng không về được.
Cho nên, tôi vĩnh viễn không thể tha thứ cho Tống Duyên Minh.
Kể cả Lý Hào Kiệt có thực sự vô tôi đi nữa thì anh ta cũng là đồng lõa. Tôi không tin Tống Duyên Minh chỉ dựa vào năng lực của mình thì có thể nhân lúc tôi vào tù muốn làm gì làm.
Có lẽ lời nói của tôi làm anh ta tổn thương, ngày hôm sau Lý Hào Kiệt không còn gọi tôi cùng anh ta đi ăn cơm nữa.
Tôi một mình tới nhà ăn ăn cơm.
Đến cửa nhà ăn vừa hay nhìn thấy Dương Trung, tôi nhớ tới chuyện của Đào Nhi bèn gọi anh ta lại hỏi anh ta vì sao Đào Nhi lại rút lui, chuyện liên quan tới Đào Nhi điều tra thế nào rồi.
Dương Trung bất đắc dĩ lắc lắc đầu, "Trước khi Đào Nhi đi tôi có nói chuyện với cô ấy, bản thân cô ấy cũng không có đầu mối, mà máy theo dõi cũng không tìm được hình ảnh khả nghi"
"Vậy là anh để cô ấy rút lui? Sao tôi lại thấy là có người hãm hại cô ấy, sau đó muốn mình đoạt được giải thưởng."
Tôi không nói thẳng là Lương Vũ Hạnh, nhưng chỉ cần biết rõ thực lực của tuyển thủ trong trận đấu này thì hẳn biết được tôi đang ám chỉ ai.
Dương Trung ngẩng đầu nhìn thoáng qua tôi đang kích động, "Cô Tống, tôi biết cô và Đào Nhi quan hệ tốt, nhưng chuyện lần này không có chứng cứ nên đừng suy đoán lung tung mới tốt."
"Nhưng mà, mọi người cũng không nên để Đào Nhi rút lui!"
"Là Đào Nhi tự mình muốn rút lui. Tôi cũng đã khuyên cô ấy, nhưng cô ấy nói không còn mặt mũi ở lại nữa, mà tôi còn nghe người trong công ty họ nói, Đào Nhi đã xin từ chức rồi."
Lời nói của Dương Trung khiên tôi chấn động không thôi.
Đã từ chức rồi?
Vậy chẳng phải tôi không gặp được Đào Nhi nữa ư?
Ở làng du lịch, chúng tôi không thể dùng điện thoại của mình, cho nên ngay cả số điện thoại cũng không trao đổi.
"Nhưng mà chuyện này không trách cô
ấy được.”
Tôi cau mày, thật sự không biết phải làm sao để biện giải thay cô ấy.
Dương Trung nhìn tôi, mỉm cười, "Thật ra cô không cần lo lắng cho cô ấy. Với năng lực của Đào Nhi, đi đâu cũng có thể sống tốt. Ở nơi này, với chuyện như vậy, cho dù không có ảnh chụp cũng sẽ truyền đi khắp công ty, rời đi với cô ấy mà nói là chuyện tốt."
Dương Trung cẩn thận giải thích cho tôi.
Tôi nhìn anh ta, nhất thời có chút hoảng hốt.
Trên khuôn mặt anh ta, tôi lại thấy được vài phần bóng dáng của Lương Khanh Vũ.
Thật ra dáng dấp của bọn họ hoàn toàn khác nhau, chỉ là nét dịu dàng hiền hòa này....
"Hai người đang làm gì đấy!"
Trong lúc tôi đang nhìn anh ta thì bị một tiếng gọi lớn cắt ngang dòng suy nghĩ
Tôi nhìn theo hướng âm thanh chỉ thấy Lý Hào Kiệt hùng hổ đi về phía chúng tôi.
Một tay kéo tôi vào trong ngực, ánh mắt ác liệt đảo qua Dương Trung, lạnh lùng nói, "Cậu bị đuổi việc."
"Tổng giám đốc Lý?"
Khuôn mặt Dương Trung đầy nghi hoặc.
Tôi cũng ngây ra, "Vì sao đuổi việc anh ta?"
Lý Hào Kiệt nhìn tôi, cảm xúc chất chứa trong ánh mắt, "Làm sao? Em giận rồi?"
"Tôi?" Tôi sững sờ nhìn Lý Hào Kiệt, "Anh ta làm việc rất tốt, anh đuổi việc anh ta làm gì?"
"Làm việc rất tốt?" Lý Hào Kiệt nhìn nhìn tôi, lại nhìn anh ta, "Anh ta nói chuyện với em là sai rồi."
Một câu nói, tôi hoàn toàn hiểu ra.
Đây là ham muốn chiếm hữu của Lý Hào Kiệt.
Không phải anh ta vẫn như vậy sao?
"Tổng giám đốc Kỷ, vừa rồi cô Tống chỉ hỏi tôi về chuyện của Đào Nhi thôi." Lúc Dương Trung nói chuyện vẫn đứng tại chỗ, đầu cúi xuống.
Ngay cả nhìn về phía tôi cũng không dám.
"Tôi là kẻ mù sao?" Lý Hào Kiệt xua tay, "Tự mình tới phòng tài vụ quyết toán tiền lương đi."
"Tổng giám đốc Lý."
Khuôn mặt Dương Trung đầy bất ngờ.
"Bỏ tay ra!" Tôi vùng vẫy khỏi tay Lý Hào Kiệt, "Anh không muốn nhìn thấy tôi nói chuyện với người đàn ông khác chứ gì? Dù sao anh không cần, cũng không cho người khác, có đúng không? Anh không yên tâm về tôi đúng không?"
Lý Hào Kiệt nhìn tôi đầy khó hiểu, tôi lấy chiếc chìa khóa phòng ra khỏi túi, lập tức giơ lên rạch một đường trên mặt mình.
Có lẽ vì lực tay, lúc đầu tuy có đau một chút nhưng lại không có cảm giác gì sau đó.
Giống như da không hề bị rạch.
Lý Hào Kiệt xông tới giữ chặt lấy tay tôi, cướp lấy chìa khóa. "Em muốn làm gì đấy!"
"Để anh yên tâm." Tôi ngẩng đầu nhìn Lý Hào Kiệt, "Tuy tôi không phải cô gái xinh đẹp gì đó, nhưng khuôn mặt cũng coi như có thể gặp người khác. Tôi rạch mặt mình rồi người khác đều sợ tôi, có phải anh sẽ yên tâm không?"
"Không phải, tôi..."
"Tôi và anh ta chỉ nói chuyện với nhau, không hề làm gì khác."
Kỳ thật tôi nhìn ra được Lý Hào Kiệt có phần chột dạ.
Thừa dịp lúc này, tôi vội vàng nói đỡ cho Dương Trung.
Vẻ mặt Lý Hào Kiệt buồn bực, phẩy tay, "Được rồi, đi làm việc đi."
Dương Trung nhìn tôi đầy cảm kích rồi mới rời đi.
Anh ta vừa đi, Lý Hào Kiệt cúi người, chạm lên mặt tôi, "Có đau không, sao em lại xuống tay nặng với với mình như vậy."
Động tác chạm lên miệng vết thương trên mặt tôi của người đàn ông ấy rất nhẹ, vẻ mặt viết lên hai chữ đau lòng.
Dáng vẻ này, một chút cũng không giống như đang đóng kịch.
Trái tim tôi dần dần trào lên cảm giác chua xót, lại len lỏi một chút cảm động ngọt ngào.