Trái tim đập rộn ràng lỗi mất một nhịp.
Tôi vội vàng che miệng mình lại, ra sức lắc đầu: “Không được, AIDS có thể lây qua đường nước bọt đó.”
Lý Hào Kiệt không hề quan tâm, một tay đặt cạnh tai tôi nói: “Đừng sợ, nếu thực sự có chuyện đó xảy ra, vậy chúng ta sẽ cùng dùng thuốc chống phơi nhiễm.”
Tay của anh ta giữ chặt eo tôi, hơi thở nóng bỏng phủ trên mặt tôi.
Tuy đã cách một lớp khẩu trang nhưng tôi vẫn cảm nhận được.
Đến tận khi anh ta cuối xuống hôn vào cổ tôi, trán đặt ở trên miệng tôi…
“Á…”
Đau!
Tôi hít một hơi thật sâu.
Lý Hào Kiệt sợ hãi đứng dậy: “Sao vậy?”
“Mặt tôi bị đau.” Tôi lấy tay đỡ mặt, gương mặt vô cùng tủi thân.
Thực sự rất đau.
Lý Hào Kiệt như biết được chuyện gì đó, nghiêm túc hỏi tôi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“…”
Tôi trầm xuống, thực sự không dám nói cho Lý Hào Kiệt biết chuyện gương mặt mình bị hủy hoại.
Nếu như anh ta biết sẽ ra sao đây.
Bây giờ tôi không biết tình trạng dưới lớp băng gạc như thế nào.
Khi tôi đang do dự, điện thoại di động của Lý Hào Kiệt lại vang lên, anh ta rút điện thoại nhìn thoáng qua rồi đi ra ngoài nghe.
Khoảng 5 phút sau anh ta lại quay lại.
Sau lưng có một người đang ông bước theo.
Người đàn ông cao khoảng 1m6 cơ thể vô cùng gày gò, nhưng nhìn mặt thì biết chắc anh ta là một người trưởng thành.
Người đó vừa bước vào, lại nhìn ngang nhìn dọc: “Máy tính đâu, tôi muốn xem xem.”
Tôi hơi sửng sốt.
Người này không hề giới thiệu gì mà lại muốn lấy máy tính của tôi.
Việc này khiến tôi cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Nhưng Lý Hào Kiệt lại giới thiệu thay anh ta: “Đây là Trần Bình, chuyên gia máy tính, đưa máy tính của em cho anh ta xem.”
“Được.”
Tôi gật đầu, nhanh chóng lấy máy tính ra, mặc dù không có dây sạc điện, nhưng vẫn may có mang theo pin.
Tôi đưa máy tính cho người tên là Trần Bình, anh ta nhanh chóng bật máy tính lên, cũng xem qua mấy hệ thống dữ liệu mới hỏi: “Lúc ấy thư mục ẩn đó nằm ở ổ đĩa nào?”
“Ổ E.”
Tôi trả lời.
Trần Bình vuốt cằm, nhanh chóng làm những động tác vô cùng nhuần nhuyễn, trong nháy mắt ổ E đã hiện ra những thư mục mà tôi chưa từng nhìn thấy trước đó.
Nhưng bên trong lại không hề có dữ liệu gì.
Anh ta nhìn lướt qua lại thao tác thêm một số cái mà tôi không thể hiểu được, cuối cùng chỉ vào ổ C không có thư mục ẩn nói: “Máy tính của cô bị nhiễm virut, con virut này có thể chạy khi cô kết nối mạng băng thông rộng và tải những thư mục được chỉ định về trong máy.”
“Ở chỗ nào?”
Tôi nhìn lại màn hình một cách cẩn thận, anh ta chỉ cho tôi xem, nhưng lại chỉ là một thư mục bình thường.
“Đã được xóa bỏ. Con virut đó được giấu rất kỹ, có lẽ là lần trước cô mở máy, virut đã tự động xóa bỏ video đó đi, những văn bản còn xót lại nếu trong máy tính có trình tự động diệt virut, cũng sẽ diệt hết mọi dấu vết, như vậy, trong máy tính sẽ không còn giữ lại dấu vết nào của virut đó.”
Trần Bình thao thao bất tuyệt về nguyên lý của virut đó cho tôi nghe.
Tôi giống như lọt vào trong sương mù, nhưng có thể hiểu một các sơ sơ, ý là video đó không còn nữa.
“Vậy, có thể tìm ra ai làm những việc này không?”
Lý Hào Kiệt hỏi Trần Bình.
“Có thể thì có thể, nhưng tôi phải mang máy tính về.”
“Cần khoảng bao lâu?”
Tôi nhìn Trần Bình.
Không phải tôi lo lắng cho chiếc máy tính, nhưng chúng tôi không còn nhiều thời gian nữa.
Trần Bình nghĩ ngợi: “Lâu nhất là khoảng 2-3 tiếng, nhưng bây giờ tôi về ngay cũng tốn một chút thời gian.”
“Được.” Bây giờ chỉ có thể thử thêm một chút.
Trần Bình cầm máy tính rồi đi mất, điện thoại của Lý Hào Kiệt lại vang lên.
Lần này anh ta không ra ngoài mà nghe luôn ở trong phòng bệnh, tôi nghe thấy anh ta nói: “Dương Trung, điều tra thế nào rồi?”
Sau đó sắc mặt của Lý Hào Kiệt vô cùng xấu.
Tay cầm điện thoại siết chặt, khớp xương trắng bệch.
Anh ta không nói gì, chỉ nghe những lời Dương Trung nói.
Khoảng hai phút sau, Lý Hào Kiệt mới nói: “Tôi biết rồi, tiếp tục điều tra, dù có đuổi tới
chân trời góc bể cũng phải tìm ra cô ta.”
Nghe thấy vậy, hình như tôi đã hiểu chuyện gì xảy ra.
Quả nhiên, sau khi Lý Hào Kiệt tắt điện thoại nhìn về phía tôi: “Tống Duyên Minh đã ra nước ngoài, mặc dù là du học thời gian ngắn, nhưng ở nước ngoài thì cũng rất khó tìm.”
Tôi hơi rũ mắt xuống.
Sự liên kết lại bị đứt mất rồi.
Nếu như không thể điều tra ra được, thì cuối cùng chỉ có thể bỏ thai và dùng thuốc chống phơi nhiễm mà thôi.
Tôi, thực sự không cam lòng!
Lý Hào Kiệt thấy tôi không hề vui vẻ, vì muốn an ủi tôi nên mới bước tới cạnh tôi, ngồi lên giường ôm tôi vào lòng: “Đừng sợ, anh đã cho người thăm dò ghi chép điện thoại của Tống Duyên Minh, anh nghĩ là sẽ nhanh chóng có kết quả thôi, còn nữa mấy người áo đen, cảnh sát cũng đang tìm họ thông qua băng ghi hình.”
“Ừm, tôi tin anh.”
Tôi cuối đầu, giờ phút này, ngoại trừ tin tưởng Lý Hào Kiệt, tôi không còn cách nào khác.
Dù sao thì với năng lực của tôi, đừng nói là 24 tiếng, cho dù là 240 tiếng thì e rằng cũng không thể tra ra được.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút.
Tôi ngồi trên giường, để tay lên bụng, nghĩ ngợi đây là bé cưng của tôi, trong lòng tôi lại dấy lên hi vọng, nhưng lại nhanh chóng tuyệt vọng.
Sau đó Lý Hào Kiệt không ngừng nghe điện thoại.
Thế nhưng lại không hề có những tin tức hữu dụng, tấy cả mọi chuyện đều bị đứt quãng theo Tống Duyên Minh ra nước ngoài vậy.
Đến trưa, Lý Hào Kiệt bảo người giúp việc mang cơm tới cho tôi, tuy tôi không muốn ăn nhưng lại nghĩ tới bé cưng trong bụng.
Nghĩ tới con vẫn còn có cơ hội được sống, tôi đành phải miễn cưỡng ăn cơm.
Ba giờ hơn, mắt thấy sắp tới thời hạn 24 tiếng.
Tôi nằm trên giường, nhìn lên trần nhà lòng đầy tuyệt vọng, cửa phòng bệnh được mở ra, tôi quay đầu lại, nhìn thấy Bùi Lộc đang bước vào.
Anh ta nhìn thấy Lý Hào Kiệt trong phòng bệnh thì khẽ dừng lại rồi nói với tôi: “Tiểu Trung đã được cứu sống, nhưng chưa biết bao giờ mới tỉnh lại.”
“Vâng, cám ơn bác sĩ Bùi.”
Tôi ngồi dậy trả lời.
Bùi Lộc nhìn thấy dáng vẻ của tôi, rồi nhìn đồng hồ, không thể chịu được thuyết phục: “Hơn 10h tối hôm qua cô được đưa tới đây, còn cách thời hạn 24 tiếng khoảng 7 tiếng nữa, đương nhiên là phải nhanh chóng quyết định càng sớm càng tốt.”
“Ồ, tôi biết rồi.”
Tôi ngồi trên giường, đầu óc như chết lặng.
Làm sao bây giờ.
Bỏ thai rồi dùng thuốc chống phơi nhiễm sao?
Tôi không nỡ bỏ thai.
Tôi nhìn Lý Hào Kiết, nước mắt tuôn rơi.
Anh ta đi tới bên cạnh tôi, ôm tôi vào lòng, lấy tay lau nước mắt trên má tôi: “Đừng khóc, còn chưa hết thời gian, người của anh vẫn đang điều tra.”
“Nhưng, ngộ nhỡ, ngộ nhỡ…”
“Không có ngộ nhỡ gì hết, em sẽ không sao cả, con của chúng ta cũng sẽ không sao cả.”
Lý Hào Kiệt vỗ về lưng tôi.
Tôi biết anh ta đang an ủi tôi, tất cả mọi chuyện, chưa tận mắt chứng kiến, hoặc không phải do chính miệng mấy người da đen nói ra thì không thể là đáp án cuối cùng.
Khi tôi khóc nức nở không thành tiếng, điện thoại của Lý Hào Kiệt lại vang lên, anh ta nhận điện thoại, nghe phía bên kia nói chuyện, gương mặt lại càng khó coi hơn lúc trước.