Thay Chị Lấy Chồng

Xin lỗi, không phải em


trước sau

Lúc anh ấy nói đến chuyện này, thực ra tôi cảm thấy đã không cần nói rồi.

Chuyện sau đó tôi đều đã biết rồi.

Nhưng tôi vẫn cố gắng nhịn không nói gì.

Anh ta nói: “Năm đó anh bị bắt cóc, bọn bắt cóc tống tiền ngoài muốn tiền ra, còn hung hăng anh là người giàu có, lúc bắt cóc đã đánh anh rất tàn nhẫn, sau đó mặc dù bố mẹ anh đồng ý đưa tiền nhưng chúng đã đánh anh đến còn chút hơi tàn.”

Thì ra là như vậy.

Lý Hào Kiệt tiếp tục nói: “Lúc đó bọn bắt cóc tống tiền thấy anh sắp chết, sợ đến nỗi tiền cũng không cần nữa, liền vứt anh vào một xưởng cũ bỏ hoang rồi chạy, vì là mùa đông, nên xưởng ngừng hoạt động, ở đó đến một bóng dáng người cũng không có, lúc anh thực sự nghĩ rằng bản thân sắp chết lúc đó...”

“Anh gặp cô ta.”

Tôi nói thay anh ta.

Chính xác mà nói là anh ta gặp tôi.

Lý Hào Kiệt ngây người một lúc, rồi nhìn tôi: “Cô ta từng nói cho em?”

“Tôi...” Tôi chần chừ một lúc, vốn định nói ra chân tướng, nhưng tôi muốn biết hơn, rốt cuộc Lý Hào Kiệt khi đó dùng tâm trạng gì để nhìn tôi, tôi lắc đầu: “Đoán cũng có thể đoán ra được, mấy câu chuyện ngôn tình.”

Lý Hào Kiệt cười điềm tĩnh, tiếp tục nói: “Ừm, sau đó cô ta đưa anh đến bệnh viện, vì lai lịch của anh không rõ ràng, cô ta lại là trẻ con, bệnh viện không chịu nhận anh, cô ta liền quỳ xuống cầu xin bác sĩ, lúc đó, anh...”

“Anh yêu cô ta, cưới cô ta cho bằng được, nên trong biển người tìm ra cô ta, cưới cô ta, đúng không?”

Tôi nhìn Lý Hào Kiệt

Nhất thời cảm thấy nực cười hết sức!

Hoá ra từ trước đến nay người cướp công không phải là tôi mà là cô ta!

Lý Hào Kiệt gật đầu: “Quả thực anh tìm cô ta rất nhiều năm nhưng không tìm thấy, lúc ông nội sắp xếp một cuộc liên hôn cho anh lúc đó, anh vốn dĩ không đồng ý, mãi đến khi ông nội đưa ảnh cô ta cho anh, anh vừa nhìn liền nhận ra cô ta.”

“Sao anh khẳng định chính là cô ta?” Mà không phải là tôi?

Câu hỏi sau tôi cố nén chặt trong lòng không hỏi ra.

Lý Hào Kiệt nhìn tôi: “Vốn dĩ anh cũng không chắc chắn, nhưng lần đầu tiên anh và cô ta gặp nhau, anh nhắc đến chuyện đó, Tống Duyên Minh lập tức nói ra, hơn nữa cô ta còn nói cả tình tiết quỳ xuống dập đầu một cách rõ ràng, lúc đó người nhà anh sau đó mới đến, cho nên chuyện này ngoài anh và cô ta ra, không có ai khác biết.”

Tôi ngây ra.

Lý Hào Kiệt nói không sai, chuyện đó ngoài tôi và anh ta ra không một ai biết cả.

Tại sao Tống Duyên Minh lại biết.

Tôi nhìn Lý Hào Kiệt, chần chừ một lúc rồi nói: “Vậy tại sao anh lại tin là cô ta, mà chưa từng nghĩ qua người đó thực ra là tôi, chuyện này, thực ra là tôi nói cho cô ta...” “Là em?”

Anh ấy nói ra hai chữ đó, tôi có thể nhìn thấy rõ trong ánh mắt anh có tia sáng loé lên.

Dường như, đây chính là đáp án tốt nhất mà anh ấy mong đợi.

Tôi nhìn anh, hỏi anh: “Nếu là tôi, anh tính làm thế nào?”

“Là em, anh liền cưới em, trước đây anh đã từng làm rất nhiều chuyện sai trái, nhận nhầm người, anh sẽ dùng cả đời anh để bù đắp cho em.” Lý Hào Kiệt vừa nói vừa dang rộng hai cánh tay ôm chặt tôi.

Bờ môi mỏng ghé vào tai tôi hỏi: “Là em sao?”

Là tôi.

Nếu không có chuyện của Đặng Sa Sa khi nãy, thì có lẽ tôi sẽ trả lời một cách không do dự, nhưng giờ này phút này tôi lại do dự, hỏi anh ấy: “Vì chuyện này, anh có thể bất chấp nguyên tắc mà làm bất kì chuyện gì sao?”

“Ừm.”

Lý Hào Kiệt trả lời một cách không do dự.

“Xin lỗi, không phải em.”

Tôi cũng nói ra 5 chữ ấy một cách không do dự.

Lý Hào Kiệt như vậy, tôi thà không cần còn hơn.

Cảm giác rõ ràng, lúc tôi nói ra 5 chữ ấy, anh ta ôm lấy cánh tay tôi chặt hơn, sự thất vọng ấy, từ một hành động của anh ấy liền có thể phát hiện.

Tôi nhắm mắt lại, tự bản thân cũng có thể cảm nhận được sự thất vọng của mình, nhiều năm như vậy, tôi luôn muốn đem chuyện này nói cho Lý Hào Kiệt nghe.

Bây giờ cơ hội ngay trước mắt, tôi lại tự từ bỏ.

Tôi muốn dùng bí mật này để đổi lấy tự do.

Từng bị nhốt trong những tháng ngày ở phòng
truyền thông.

Tôi sợ rồi.

“Xin lỗi, không phải tôi, nên buông tha cho tôi đi.” Tôi lặp lại câu nói đó cho anh ta nghe, đồng thời thêm cả sự khẩn cầu của tôi.

Vừa nói, tôi vừa đẩy anh ra.

Trong đôi mắt sâu thẳm của Lý Hào Kiệt, sự thất vọng sâu đậm ấy đến bây giờ vẫn chưa hết.

Tôi đoán, chắc hẳn ban nãy anh ta ôm hi vọng cực lớn để nói ra câu này.

“Không thể nào.” Lý Hào Kiệt vẫn nắm lấy tay tôi, nhìn về phía trước, kiên định nói: “cho dù không phải là em, nhưng trước kia anh đã từng làm những chuyện đó, anh phải giữ em lại bên cạnh để bù đắp cho em!”

“Giờ không sợ tôi mắc HIV rồi sao?”

Ánh mắt tôi mang theo sự châm chọc nhìn anh ta.

Nhắc đến chuyện này, trong đôi mắt của Lý Hào Kiệt hơi đỏ, nắm lấy bàn tay tôi, nhẹ nhàng dùng sức, lúc sau mới nói: “Nếu em mắc, vậy thì chúng ta cùng nhau gánh chịu, anh không thể để em một mình cô đơn chịu tất cả được.”

Thật sự rất cảm động, nếu như tôi bị mắc bệnh này, có thể tôi sẽ bị cảm động bởi những lời lẽ của Lý Hào Kiệt.

Tiếc là tôi không bị.

“Đừng tự mình cảm động nữa tổng giám đốc Lý à.” Tôi cũng nhìn về phía trước, nói một cách lạnh nhạt: “Thực ra em chỉ cần về thành phố Vĩnh An, chỉ cần tổng giám đốc Lý muốn thì sẽ biết mọi hành động của tôi hết mà? Hà tất gì mà nhất định phải nhốt tôi như một con chim hoàng yến, từ đó thoả mãn tâm lí áy náy mà anh dành cho tôi?”

“……” Lý Hào Kiệt không nói một lời.

Tôi cũng không đợi anh ta, nhắm mắt lại ngủ.

Đến khi tôi ngủ dậy thì đã sắp đến thành phố Vĩnh An.

Máy bay hạ cánh, chúng tôi xách hành lí, tôi nhìn Lý Hào Kiệt: “Tổng giám đốc Lý, em muốn nói rằng, căn phòng đó của anh rộng lớn quá, không có hơi người, tôi thích ở căn nhà nhỏ của mình.”

“Vậy anh đi cùng em.”

“Không cần đâu, chuyến này tổng giám đốc Lý tìm tôi, e là phải bỏ qua rất nhiều công việc rồi, chi bằng anh về làm việc trước đi.” Tôi do dự một lúc, cầm hộ chiếu trong túi đưa cho anh ta: “Cái này cho anh, tôi không trốn nữa, anh yên tâm đi.”

Muốn trốn, cũng trốn không thoát mà, không phải sao?

Có lẽ là vì cầm được hộ chiếu của tôi, trong lòng Lý Hào Kiệt mới thấy yên tâm, anh ta lấy ra một chiếc chìa khoá từ trong túi đưa cho tôi: “Chìa khoá nhà của em.”

Ra khỏi sân bay, tôi và anh ta mỗi người đi một ngả.

Giày vò lâu như vậy, công việc của tôi đã mất từ lâu rồi.

Về đến nhà, tôi nằm trên giường, lên kế hoạch cho cuộc sống tương lai, vì sự dành dụm trước đây, cộng thêm tiền thưởng thi đấu, kể cả thuê nhà tôi cũng có không ít tiền.

Cho dù “số 01 Vĩnh An” tăng giá, chắc tôi cũng mua được.

Nhưng lần trước bán nhà là do trung gian liên hệ, tôi không có số điện thoại, nếu muốn liên lạc với người ta, ngoài việc hỏi Lý Hào Kiệt, thì còn có một cách chính là đi đến trước cửaa nhà đó để lại thư.

Để sau khi chủ nhà nhìn thấy thì sẽ trả lời tôi.

Bây giờ trời đã tối rồi, tôi định ngày mai rồi mới đi.

Đi lâu như vậy, đồ trong tủ lạnh đã hỏng gần hết, tôi dọn dẹp một chút, xuống dưới nhà đổ rác, rồi tiện đi chợ mua rau.

Vì là cuối tuần nên trong chợ rất đông người, người qua người lại.

Có mấy đứa trẻ con đang chơi đùa giữa kệ hàng.

Trong đó có một đứa bé chạy rất nhanh, ngã dưới chân tôi, tôi vội vàng đi lên trước đỡ thằng bé lên hỏi: “Cháu không sao chứ.”

“Cháu cảm ơn...” đứa trẻ vừa nói được một nửa, nhìn thấy khuôn mặt tôi đột nhiên khuôn mặt sợ hãi, sững sờ hét lớn: “Ma lem! Mau đến xem, ma lem này!”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện