Lý Hào Kiệt đẩy tôi rất mạnh khiến tôi cảm thấy cột sống đau nhói, bụng thì lâm râm đau.
Cửa bỗng “sập” một tiếng đóng lại, cảnh sát nhanh chóng đến khóa cửa.
Tôi chạy qua đó, nắm chặt những thanh cửa sổ bé nhỏ mà hét lớn: “Lý Hào Kiệt, tôi mang thai đứa con của anh đó.”
“Vậy hãy cùng chết với con của cô đi!”
Nơi hành lang tối tăm vang lên tiếng nguyền rủa của người đàn ông.
Tôi đứng đó, uất ức, phẫn nộ!
Ngày hôm sau tôi ở trong tù, thì gặp được Lương Khanh Vũ, anh ấy nói, anh ấy sẽ giúp tôi tìm luật sư theo vụ kiện này.
Nhưng sau này anh ấy nói với tôi với vẻ rất khó xử, bây giờ các luật sư có tiếng đều không muốn nhận vụ kiện này, chỉ có một vài luật sư mới muốn thử sức, mặc dù cơ hội thắng rất thấp nhưng anh ấy hi vọng tôi không bỏ cuộc.
Không bỏ cuộc? Sao tôi có thể bỏ cuộc được chứ.
Một tháng sau, mở phiên tòa sơ thẩm, tôi bị đưa ra tòa và đứng trước vành móng ngựa, nơi dành cho bị cáo.
Tống Duyên Minh ngồi trên xe lăn, mặc chiếc váy dài màu đỏ đậm xinh đẹp, mái tóc dài búi lên rất quyến rũ, trang điểm nhã nhặn.
Còn tôi mặc bộ trang phục tù nhân, khuôn mặt xám xịt.
Điều này như thể đang chiếu rọi hai cuộc đời khác nhau bắt đầu từ bây giờ về sau.
Vị luật sư trẻ tuổi mà Lương Khanh Vũ mời đến giúp tôi rõ ràng là thiếu kinh nghiệm nên khi mới bị luật sự đối phương hỏi vài vấn đề mà đã á khẩu không phản biện lại được.
Kết quả cũng không khác những gì như tôi đã dự liệu.
Tôi bị buộc tội cố ý gây thương tích và lãnh án phạt là một năm rưỡi tù giam.
Sau khi tuyên án, tôi không phục, đề nghị được kháng cáo, nhưng không lâu sau kháng cáo bị bác bỏ.
Tôi thật sự phải ngồi tù.
Khi đó bụng tôi đã dần dần hiện rõ, tôi cảm nhận được rằng, trong bụng tôi là một sinh mạng, tôi vào trong, câu đầu tiên tôi nói với cán bộ trại giam chính là: “Tôi đang mang thai!”
Nữ cán bộ trại giam vén áo tôi lên, nhìn cái bụng nhỏ hơi nhô lên của tôi liền lấy một que thử thai để tôi kiểm tra.
Sau khi xác định là tôi đã có thai, nữ cán bộ trại giam giam tôi trong một phòng giam đơn, sau đó cô ta mới đi báo cáo lên cấp trên.
Khi đó, tôi vốn cho rằng tôi có thể được
giam tại một bệnh viện bên ngoài để thuận lợi cho việc sinh đứa bé.
Nhưng không ngờ rằng, đêm hôm đó, khi tôi đang gà gà ngủ, bỗng nhiên có vài người đột nhập vào phòng tôi, trói tôi vào một chiếc giường đơn mà họ đã đẩy vào, chân bị trói vào hai bên thành giường, tôi cảm thấy có gì không đúng liền hét lớn để cầu cứu.
Nhưng, không hề có một bóng người đến!
Tôi ra sức vùng vẫy, trong số những người đến thì có bốn người giữ chặt chân tay tôi, còn một người cầm dụng cụ phá thai hướng về vùng kín của tôi.
“Không, không, không!” Tôi sợ hãi đến nỗi hét lên, xin tha mạng: “Cầu xin anh, xin đừng, xin đừng giết con của tôi!”
Nhưng người đó vẫn không hề dừng tay, cứ thể đâm thẳng vào.
“A!”
Đau!
Nỗi đau như thể bị hàng ngàn con dao đâm vậy!
Tôi hét lớn!
Hành lang phòng giam vang vọng tiếng hét của tôi.
Tôi có thể cảm nhận thấy rằng mooc- sép phá thai đang hoạt động trong tử cung tôi, sau đó, có thứ gì đó chảy ra.
Tôi hận!
Cả quá trình phá thai mất khoảng nửa tiếng.
Tôi liên tục hét, liên tục vùng vẫy.
Khi mọi thứ kết thúc, cả người tôi mệt đến nỗi không còn chút sức lực nào, bộ trang phục nhà tù mỏng manh đã bị ướt sũng bởi mồ hôi của tôi.
Họ cởi trói cho tôi, thả tôi trở lại chiếc giường trong phòng giam, khi họ chuẩn bị rời đi thì tôi đã bất chấp nỗi đau mà đuổi theo.
Trong đó có một người dùng lức rất mạnh đẩy tôi vào nhà giam.
Cửa khóa “sập” một tiếng, tôi chỉ nghe thấy trong số đó có một người nói: “Đừng trách chúng tôi vô tình, có trách, thì trách cô đã đắc tội người không nên đắc tội.”
“Người không nên đắc tội...” Tôi thì thầm.
Ngoại trừ Lý Hào Kiệt ra thì tôi không thể nghĩ ra được người nào khác.
Tôi quỳ dưới đất hai tay ôm bụng.
Anh ta đã giết chết con của tôi.
Cứ nghĩ đến tình yêu của chúng tôi suốt mười hai năm qua bỗng chốc tất cả đều chuyển thành thù hận!