Thật ra, tôi cũng đã nghĩ tới chuyện sau khi ra tù sẽ gặp lại Lý Hào Kiệt.
Nhưng không ngờ lại nhanh đến như vậy.
Tôi núp sau chiếc cột nghe thấy khách sạn có người ra chào đón anh, vô cùng nịnh hót.
Từ cuộc nói chuyện của họ, tôi biết được sơ sơ rằng khách sạn này là của tập đoàn Lý thị.
“Em có thể ở phía sau người, tựa như một cái bóng đuổi bắt ánh sáng trong mơ...”
Khi tôi trốn sau chiếc cột đợi họ rời đi trước thì điện thoại bỗng reo lên.
Là của An Kiều gọi đến.
Tôi không dám nghe, chỉ có thể cầm lấy điện thoại rồi chạy thoắt vào đại sảnh khách sạn.
Vừa bước vào An Kiều đã đứng bên trong đó, quan sát tôi, sau khi xác nhận tôi là Tống Duyên Khanh mới bắt đầu sắp xếp công việc cho tôi.
An Kiều thoạt nhìn là biết cô ta là một nhà thiết kế lớn trong một công ty lớn, tôi vừa nhận chức, nhưng cô ấy không hề coi tôi là một trợ lý, mà coi tôi như một người hầu.
Ngoài việc lấy tài liệu, kiểm tra công trình, thậm trí đến việc mua nước vứt rác đều là tôi làm.
Mặc dù những công việc này vượt quá trách nhiệm của một trợ lý nhưng so với ngồi tù thì làm những chuyện này còn hạnh phúc hơn rất nhiều.
Tôi làm rất chăm chỉ.
Kết quả, An Kiều thấy tôi làm được việc, liền không khiêng rè gì mà để tôi giúp cô ta làm những chuyện riêng.
Đến buổi trưa, cô ta đi ăn cơm, để tôi ở lại đây quan sát công trình.
Tôi đợi từ 12 giờ đến 3 giờ chiều.
Đói đến mức chân tay mềm nhũn rồi.
Liền ra ngoài tìm cô ta, vừa ra khỏi cổng, liền nghe thấy giọng nói của An Kiều truyền đến từ góc tối nơi kia.
“Haha, đúng vậy, tôi còn tưởng rằng Lương Khanh Vũ chiều chuộng cô ta đến cỡ nào, kết quả kỹ thuật không có nên mới đẩy cô ta đến làm trợ lý của tôi.”
“Tôi ghim cô ta rồi, đợi đến khi cô ta không làm được nữa sẽ tự mà xin thôi việc.”
“Đúng vậy, dẫu sao thì vì theo đuổi Lương Khanh Vũ mà mỗi tháng thiệt vài chục triệu cũng không sao, chứ sao có thể lại để một người phụ nữ không biết từ đâu đến mà phá đám được.”
Tôi nghe đến đây, lập tức hiểu ra.
An Kiều đối với tôi như vậy hoàn toàn là vì Lương Khanh Vũ.
Tuần này tôi trở lại, Lương Khanh Vũ gần như một ngày hai ba lần đến phòng làm việc của tôi, bấp chấp những lần từ chối của tôi mà toàn tâm toàn ý quan tâm.
Vốn đã thu hút sự bất mãn của nhiều đồng nghiệp khác.
Nhưng không ngờ rằng, lại ảnh hưởng đến chuyện tôi làm trợ lý.
Tôi từng bước bước ra ngoài.
An Kiều thấy
tôi, biểu cảm cứng nhắc không được tự nhiên, sau đó tắt điện thoại, không vui nói: “Không phải tôi bảo cô đi giám sát công nhân sao, cô ra đây làm gì?”
“Chị An.” Tôi bước lên một bước: “Về chuyện của tổng giám đốc Lương, tôi nghĩ chị đã nghĩ nhiều rồi.”
An Kiều thấy tôi gọi một tiếng tổng giám đốc Lương, thì những bước chân rải rộng ban đầu bỗng thu lại.
Tôi tiếp tục giải thích: “Tổng giám đốc Lương chỉ nể tình tôi là đàn em khóa dưới thời đại học của anh ấy mới cho tôi công việc này, hơn nữa, chị hoàn toàn không cần phải đối phó với tôi bởi vì tổng giám đốc Lương tuyệt đối sẽ không có tình cảm với tôi.”
“Tại sao?”
An Kiều rõ ràng là không tin.
“Bởi vì, tôi đã từng mang thai, đã từng li hôn, chị thấy một người có điều kiện tốt như tổng giám đốc Lương lại có thể yêu một cô gái quá lứa lỡ thì như tôi chứ?”
Khi tôi nói xong thì nét mặt ngạc nhiên hiện rất rõ trên khuôn mặt An Kiều.
Nhưng rất nhanh lại chuyển thành khuôn mặt vui vẻ.
Cô ta không tiếp lời của tôi mà chỉ cho phép tôi đi ăn cơm.
Mấy tiếng sau đó cô cũng không làm khó tôi như trước, còn dạy tôi khi kiểm tra công trình nên chú ý những chuyện gì.
Buổi tối khi kết thúc công việc. Tôi ra khỏi khách sạn, Lương Khanh Vũ đã đợi tôi ở trước cửa.
Anh thấy tôi, liền vẫy tay về hướng tôi, tôi nhìn trước ngó sau không tìm thấy An Kiều.
Mặc dù cô ta đi rồi nhưng tôi vẫn đi lên nói với Lương Khanh Vũ: “ Tổng giám đốc Lương, em không hi vọng bản thân là trường hợp đặc biệt.”
Lương Khanh Vũ dường như không thể ngờ rằng tôi lại nói như vậy, sững sờ một lúc, bỗng nhiên anh kéo bàn tay tôi: “Duyên Khanh, anh tưởng rằng, anh nói nhiều như vậy, làm nhiều như vậy thì em sẽ hiểu được trái tim của anh.”
Trong lúc tôi đang đấu tranh suy nghĩ liền nghe thấy giọng nói của An Kiều vang lên từ phía sau: “Tổng giám đốc Lương, anh đến rồi.”
Mặc dù giọng nói của cô ta không khác gì so với bình thường nhưng tôi lại có thể nghe ra sự phẫn nộ trong đó.