Mặt tôi hơi đỏ lên.
Lý Trọng Mạnh nhẹ nhàng vỗ lưng tôi: “Anh biết em đang nghĩ gì, tết này anh sẽ đưa em đến thăm nhà họ Thời.”
“Cảm... ơn.” Tôi thốt lên chữ đầu tiên đã ý thức được mình nói sai rồi.
Nhưng anh ta thật sự đã giúp tôi, tôi vẫn nên nói cảm ơn thì hơn.
Lý Trọng Mạnh cười: “Coi như em nợ anh nhé.”
Đêm đó chúng tôi về nhà, nằm trên giường, Lý Trọng Mạnh dịu dàng ôm tôi, tôi có thể cảm nhận được hơi thở cực nóng thoảng hương rượu từ anh ta.
Thứ đặc trưng của đàn ông rắn đanh như đang kêu gào khao khát kẹp giữa chúng tôi.
Song Lý Trọng Mạnh không nói gì, cũng không yêu cầu tôi phải làm gì.
Anh ta chỉ ôm tôi rồi hỏi khẽ bên tai: “Em biết chuyện giữa anh và Tề Lam nhưng không để ý gì, em biết không, anh cảm giác mình thật thất bại.”
Tôi chợt căng thẳng, không ngờ anh ta sẽ nói vậy vào lúc này.
Tôi gục gặc gật đầu: “Vì tôi vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng nên cô ấy có thể giúp anh.”
“Không giống.” Lý Trọng Mạnh nói xong bèn cầm tay tôi đặt vào nơi kia. Tôi muốn giãy ra, song anh ta lại siết tay tôi chặt hơn: “Đừng tránh né, giúp anh đi.”
“Tôi...” Vẫn nên làm đi thôi.
Nghĩ đến việc Lý Trọng Mạnh giúp tôi hôm nay nên tôi không thể từ chối được.
Anh ta vươn người hôn lên trán tôi: “Không đi vào cũng được, tay em có thể kích thích anh hơn bất cứ cơ thể của ai khác.”
Mặt tôi đỏ bừng.
Lý Trọng Mạnh nắm tay tôi lên xuống chuyển động theo tần suất, sau đó động tác càng lúc càng nhanh hơn, đến cuối cùng, tôi nghe thấy tiếng anh ta gầm nhẹ bên tai mình...
Mọi thứ kết thúc.
Thời gian không dài lắm nhưng tay tôi vẫn thấy tê rần.
Lý Trọng Mạnh lau sạch sẽ thứ đó rồi mới ôm tôi vào lòng, đặt cằm lên trán tôi khiến đám râu ria ngắn ngủn cọ lên da tôi.
Tôi nghe thấy tiếng anh ta vang lên: “Anh chờ em, chờ em cho phép anh được chạm vào bên trong cơ thể em, anh không xin em hãy mau chấp nhận anh, chỉ hy vọng từ nay về sau, cơ thể em sẽ không thuộc về người đàn ông nào khác nữa.”
Lời anh ta nói làm trái tim tôi rung động.
- --
Đêm 30, nhà họ Lý mở tiệc, vốn tôi không định đi, nhưng Lý Nam Hào muốn gặp Thiểm Thiểm quá mà thằng bé thì không chịu đi một mình với Lý Trọng Mạnh, vậy nên tôi đành đi theo. May là trong bữa tiệc, sự chú ý của mọi người đều tập trung vào Thiểm Thiểm nên không có chuyện gì xảy ra cả.
Sau mười hai giờ còn bắn pháo hoa, Thiểm Thiểm buồn ngủ đến mức díp mắt lại rồi, song vì đợi bắn pháo nên cố gắng không ngủ.
Hết cách, tôi đành nói với nó rằng cứ ngủ trước một lát đi, bao giờ mười hai giờ tôi sẽ gọi nó dậy, Thiểm Thiểm nghe vậy mới chịu đi ngủ.
Trong nhà Lý Nam Hào có rất nhiều phòng trống cho khách, người hầu xếp cho chúng tôi một phòng, tôi bế Thiểm Thiểm vào, thằng bé đầu vừa chạm gối là ngủ ngay.
Để tránh những tình huống xấu hổ nên tôi ngồi lại phòng cho khách, Thiểm Thiểm ngủ, tôi ngồi ở ghế sô pha bên cạnh xem tin tức trên điện thoại.
Khoảng nửa tiếng sau, cửa phòng mở ra. Tôi ngẩng đầu nhìn thì thấy Lưu Thục Huệ đứng ở cửa.
Bà nhìn tôi và dịu dàng nói: “Tôi muốn xem Thiểm Thiểm chút thôi.”
Tôi hơi sững người rồi gật đầu.
Trong suốt bữa ăn, Lưu Thục Huệ thể hiện như mình không có quan hệ gì với Thiểm Thiểm nên ngay cả liếc cũng không liếc nó một cái.
Tôi thì không quan tâm điều này lắm, không ngờ giờ Thiểm Thiểm ngủ rồi, Lưu Thục Huệ lại đích thân tới đây thăm nó.
Lưu Thục Huệ rón rén tới bên Thiểm Thiểm, ngồi ở đầu giường ngắm thằng bé đang ngủ, trên mặt hiện lên nụ cười hòa ái của một người bà.
Bà vỗ rất nhẹ lên ngực thằng bé, lát sau còn vuốt ve gương mặt của nó nữa.
Không biết Thiểm Thiểm ngủ mơ thấy gì mà đột nhiên cười toét miệng.
Lưu Thục Huệ cũng cười theo: “Thật ra lần đầu tiên tôi thấy nó, tôi đã cảm giác đây là cháu của nhà tôi rồi, thằng bé giống hệt Tiểu Kiệt hồi bé vậy.”
“Thế ạ.”
“Cũng không hẳn, vì lúc bé thằng Kiệt ít nói lắm, dù muốn cái
gì hay không muốn cái gì cũng không biết biểu đạt thế nào, nếu không tôi nghĩ nó cũng không đến mức như bây giờ.”
Tôi biết Lưu Thục Huệ đang nói đến chuyện giữa tôi và anh.
“Nhưng họ đều hiểu hết mọi việc.” Tôi nói thêm.
Dù là Lý Hào Kiệt hay Thiểm Thiểm thì đều vậy, dù không nói ra nhưng lại hiểu tất cả.
Lưu Thục Huệ nhéo nhẹ lên tay Thiểm Thiểm: “Đúng thế, nhưng nếu đã qua rồi thì đừng cố chấp nữa, tôi thấy hai người hôm nay cũng không nói gì vói nhau, vậy là tốt. Sau này cũng đừng tiếp tục liên hệ gì nữa, Lý Trọng Mạnh đối xử rất tốt với cô, hai người cứ ở bên nhau thật hạnh phúc đi.”
Lưu Thục Huệ vừa nói dứt lời thì cửa phòng lại mở ra lần nữa.
Lần này người mở là Lý Trọng Mạnh, anh ta thấy Lưu Thục Huệ thì sững lại, “Chị dâu ở đây ạ.”
“Ừ, chị đến xem thằng bé chút thôi, nó đang ngủ thì chị ra ngoài đây.” Lưu Thục Huệ thấy Lý Trọng Mạnh thì khôi phục lại dáng vẻ lạnh nhạt của mình, buông bàn tay đang nhéo tay Thiểm Thiểm ra, còn không quen chà xát tay rồi mới quay người ra khỏi phòng.
Lý Trọng Mạnh nhìn tôi, tôi vội giải thích: “Chỉ là dặn dò chuyện lần trước thôi ạ.”
“Ừ.” Lý Trọng Mạnh gật đầu: “Còn hai tiếng nữa mới đến mười hai giờ, em ngủ đi, lát nữa anh gọi dậy.”
Anh ta nói rồi ngồi xuống ghế sô pha, kéo tôi vào lòng: “Hôm nay em đã vất vả rồi, anh thấy cả anh cả và chị hai đều không có thái độ tốt với em, xin lỗi em.”
“Không sao đâu.”
Thật ra tôi đã nghĩ đến điều đó từ sớm, nếu đã đến đây rồi thì đành chấp nhận thôi.
Tôi dựa lên người Lý Trọng Mạnh xem điện thoại một lúc rồi mơ màng thiếp đi, đến khi bên ngoài vang lên tiếng nổ mới choàng tỉnh.
Nhà của Lý Nam Hào nằm gần khu trung tâm thành phố, xung quanh đều là các khu chung cư nhà ở, vừa đến mười hai giờ, tiếng pháo nổ rộn vang khắp bốn phía.
Tôi mở to mắt, Lý Trọng Mạnh ngồi cạnh tôi vẫn giữ nguyên tư thế trước khi tôi ngủ: “Dậy rồi à?”
“Vâng.” Tôi gật đầu, nhìn lướt qua đồng hồ trên điện thoại, đã mười hai giờ rồi.
Ngoài cửa sổ sáng lên bao loại pháo hoa đầy màu sắc.
Tôi nhìn Thiểm Thiểm đang ngủ say mà không nỡ đánh thức nó dậy.
Lý Trọng Mạnh biết tôi do dự bèn cười: “Gọi nó dậy đi, một năm có một lần mà, nếu không nó sẽ trách em đấy.”
Truyện được Mê Tình Truyện mua bản quyền đăng trên app Mê Tình Truyện
Tôi gật đầu, đi tới vỗ nhẹ lên bả vai Thiểm Thiểm, gọi nhỏ bên tai thằng bé: “Cục cưng của mẹ, dậy đi bắn pháo hoa nào con.”
Vừa nghe tôi nói vậy, Thiểm Thiểm bật dậy như chiếc đồng hồ báo thức!
Nó vừa mở mắt đã ngồi dậy dụi mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ rồi nhảy cẫng trên giường: “Con muốn bắn pháo hoa!”
“Ừ, đi giày vào đã.” Tôi gật đầu.
Chờ Thiểm Thiểm đi giày vào xong, chúng tôi bèn đưa thằng bé ra ngoài.
Lý Nam Hào đang ở ngoài chờ thằng bé ra để dẫn nó đi bắn pháo hoa.
Tôi nhìn lướt qua, trong đại sảnh trừ Lý Nam Hào thì còn một người khác - Lý Hào Kiệt.