Tôi cười cười với Lý Hào Kiệt: “Không có.”
Lúc này, Đào Nhi cùng Khương Thanh cũng đang cười tít mắt mà đi ra ngoài.
Trước khi ra khỏi cửa, Đào Nhi nói: “Tổng giám đốc Lý, là thế này, vì Sa Điệp tăng ca thêm giờ, giúp cho thiết kế của bọn em được hoàn thành sớm, nên sau đó cô ấy có thể nghỉ mười ngày, mười ngày này cô ấy về với anh, nếu không đủ có thể hai mươi ngày, ba mươi ngày không vấn đề gì…”
“Đi thôi.”
Khương Thanh kéo Đào Nhi đi, như dập tắt khí thế chuẩn bị cho tôi nghỉ làm vĩnh viễn của cô ấy.
Trong phòng bệnh, chỉ còn lại hai người, Lý Hào Kiệt cùng tôi.
Người đàn ông ngồi trước giường, nắm tay tôi, gương mặt đầy phiền muộn: “Em không để anh quấy rầy công việc của em, anh không quấy rầy, nhưng chuyện này có phải nên có tiền lệ, em sẽ không đổ bệnh…”
“Xin lỗi, em chỉ là…”
“Chỉ là muốn bản thân chìm trong công việc, mà trốn tránh chuyện trên mạng kia?”
Lý Hào Kiệt hỏi tôi.
Tôi gật gật đầu, nghĩ ngợi một chút rồi hỏi: “Bây giờ trên mạng ra sao rồi, tốt hơn chút nào chưa?”
“Ừm, nhưng em dạo này vẫn nên ít xem mạng, đọc sách nhiều hơn đi.” Lý Hào Kiệt hơi vò tóc tôi: “Muốn ra đảo chơi không? Đào Nhi nói mấy ngày nay em nghỉ, anh đưa em đi, có thể rủ bạn em, Thiểm Thiểm cũng có thể đi cùng.”
“Thật sao?”
Tôi nhớ lại lúc trước Khương Thanh từng nói cô ấy rất muốn đi.
“Ừm, lúc trước anh từng ở nơi đó tổ chức hôn lễ với Lâm Tuyền, nếu em để bụng, anh có thể bao một đảo khác ở Maldives…”
“Không cần, em không để bụng, nơi đó rất được”
Hơn nữa, bao trọn một đảo khác lại phải tiêu tiền.
Đảo đó của Lý Hào Kiệt rất tốt, không cần phiền đến thế.
Lý Hào Kiệt gật đầu: “Vậy được, đợi em khỏi bệnh rồi, chúng ta sẽ xuất phát.”
“Ừm.”
Tôi nhìn điện thoại nằm bên cạnh, đưa tay cầm lấy.
Lý Hào Kiệt giơ tay chặn lại điện thoại tôi, đút vào trong túi áo mình, nói: “Em yên tâm dưỡng bệnh, đợi lát nữa anh đi mua mấy quyển sách cho em, mấy ngày này đừng xem điện thoại nữa.”
“Nhưng mà…”
“Em không phải đang nghỉ ngơi sao? Không có nhu cầu dùng điện thoại đúng không, có điện thoại anh sẽ nghe giúp em, Thiểm Thiểm liên lạc với em, anh cũng sẽ thay em nói chuyện với thằng bé.”
Anh càng như vậy, tôi lại càng hiểu ra, việc trên mạng vẫn chưa ngừng lại.
Vốn dĩ tôi còn muốn nói gì nữa, kết quả Lý Hào Kiệt đi đến trước cửa, mở cửa hỏi ra bên ngoài: “Có dự định gì cho kỳ nghỉ của mọi người không?”
Tôi đoán, đứng ngoài là Khương Thanh và Đào Nhi.
Nhưng anh hỏi xong, bên ngoài vẫn im ắng, chẳng có ai trả lời.
Qua vài giây, tôi mới nghe thấy tiếng Đào Nhi hỏi: “Tổng giám đốc Lý, ngài có việc gì không?”
“Đợi Tiểu Điệp khỏi bệnh rồi, tôi tính đưa cô ấy đến hòn đảo riêng của tôi chơi vài ngày, nếu mấy cô có thời gian…”
“Tôi có thời gian có thời gian tôi có thời gian tôi có thời gian. “
Lý Hào Kiệt vẫn chưa nói hết, Khương Thanh đã kích động nói.
Lúc này, hai người vào trong phòng bệnh, Đào Nhi nhìn tôi, tôi liền khuyên cô ấy: “Đi đi, có thể mang người thân trong nhà đi, chắc tớ sẽ đem Thiểm Thiểm theo cùng.”
Nghe tôi nói muốn đem Thiểm Thiểm, Đào Nhi mới nói: “Vậy tớ đưa chồng cùng con cùng cũng được đúng không?”
Lý Hào Kiệt gật đầu tự nhiên: “Đương nhiên được, mỗi người đều có phòng riêng, nếu nhiều người, có thể đặt phòng xép.”
“Vậy được, cảm ơn tổng giám đốc Lý.”
Đào Nhi mở miệng-
Tôi nằm ba ngày mới ra viện. Sau khi ra viện, Lý Hào Kiệt đã sắp xếp cho chúng tôi cùng đến đảo riêng.
Lần này với lần trước không giống nhau, lần này rất nhiều người đi cùng.
Tôi biết, trừ tôi ra, còn có một nhà Đào Nhi, Vương Thanh Thanh, Khương Thanh và Thiểm Thiểm.
Vốn dĩ tôi muốn đưa Mưu Đạo Sinh đi, nhưng Mưu Lan Tích không đi được, thầy cũng đành thôi.
Chúng tôi cùng nhau đi đón Thiểm Thiểm, rồi mới lên đảo.
Lúc lên mới phát hiện trên đảo đã có một bóng hình phóng đãng.
Người đàn ông đó thân mặc trang phục của đảo đầy sặc sỡ, đeo kính đen, trên tai cài một bông hoa đại, tay cầm một cây gậy.
Nhìn thấy chúng tôi……
À không, là nhìn thấy Khương Thanh.
Xúc động đi tới, xông thẳng đến chỗ Khương Thanh: “Ồ, Khương Thanh xinh đẹp, anh đã đợi em rất
lâu rồi!”
“Ngô Tiến An?!”
Khương Thanh nhìn thấy Ngô Tiến An, giây trước mặt còn nở nụ cười, phút chốc đã sụp đổ rồi.
Cô xoay người đối mặt với Lý Hào Kiệt, chắp tay trước ngực, hỏi anh: “Tổng giám đốc Lý, nể tình tôi và Tống Duyên Khanh làm bạn mấy mươi năm, có thể đặt phòng tôi cách phòng anh ta xa nhất không?”
“Đã là xa nhất rồi.” Ngô Tiến An gương mặt đắc ý, hai tay chống nạnh: “Anh biết em sẽ nói như vậy, nên đã điều xếp xong rồi.”
Khương Thanh thấy Ngô Tiến An vui vẻ nói vậy, trên mặt hiện lên vẻ hoài nghi.
Tôi đứng bên cạnh, cười khổ một lúc, mới giải thích: “Đảo này rất nhỏ, có cách xa nữa, đi xe đạp năm phút là đến rồi, đi bộ chắc cũng mất mười lăm phút.”
Khương Thanh bất lực: “Ài bỏ đi, cũng là đi nhờ người ta, được rồi!”
Phục vụ trên đảo cũng lần lượt tới, dẫn mọi người tới phòng của mình.
Tôi và Lý Hào Kiệt ở căn phòng hai tầng duy nhất trên đảo này.
Thiểm Thiểm đến trước cửa, nhìn thấy bể bơi, liền nhảy xuống chơi.
Tôi cùng Lý Hào Kiệt vừa vào, người đàn ông đã chặn trước tôi, chủ động dặn dò: “Căn phòng này là anh dỡ đi thiết kế lại, lần này đặc biệt thiết kế thành hai tầng, ở góc độ này ngắm mặt trời lặn rất đẹp.”
Tôi hiểu ý của anh.
Là sợ tôi hiểu lầm căn phòng này trước đây anh và Lâm Tuyền từng ở.
Nói thật, nếu thật sự là vậy, thì tôi đúng là có hơi để bụng.
Nghe anh nói như vậy, tôi cố ý tránh khỏi sự chế ngự của anh, ngồi lên ghế xô – pha, nhìn ra ngoài cửa sổ, giả vờ tức giận mà nói: “Sao thế? Trong lòng anh em là người ích kỉ đến vậy sao?”
“Em nói xem?” Người đàn ông lần nữa sát tới đây, từ đằng sau vòng ôm lấy tôi, một nụ hôn rơi trên vai tôi, nói với ngữ khí ấm áp mơ hồ: “Nhỡ em để ý thì làm sao?”
Tôi xoay mặt, nhìn người đàn ông ở đằng sau, thuận thế ép thẳng anh xuống sofa.
Nữ trên nam dưới, tôi cúi đầu nhìn anh, tóc rũ ở hai bên, có một lọn rơi trên gương mặt anh.
Tôi thuận tay vén ra giúp anh, cực kỳ nghiêm túc mà nói ra ba chữ: “Em, để, bụng.”
Lời vừa dứt, Lý Hào Kiệt chìa tay kéo lấy cổ tôi, lật người một cái, đè tôi dưới thân, con ngươi sâu thẳm khóa chặt lấy đôi mắt tôi.
Ý cười rõ ràng nơi đáy mắt, nói một câu: “Anh đã biết là em để bụng, vì anh biết rằng, em yêu anh.”
Người đàn ông nói xong, cúi xuống, một nụ hôn rơi trên môi tôi, giây tiếp theo, tôi chỉ cảm nhận được hơi thở đầy bá đạo độc nhất thuộc về Lý Hào Kiệt, từng tấc từng tấc, khiến tôi tìm lại cảm giác mà trước đây tôi quen thuộc nhất, cũng là cảm giác mấy năm nay tôi khao khát nhất.
Tôi vòng tay ôm lấy cổ anh, đang định đáp lại……
“Ba, mẹ, con muốn thay quần áo rồi chơi tiếp.”
Tiếng của Thiểm Thiểm vọng từ ngoài vào.
Tôi đỏ cả mặt, mau chóng đẩy Lý Hào Kiệt ra.
Nhìn về phía cửa, Thiểm Thiểm đã dùng hai tay che mắt, vừa quay người vừa nói: “Con không nhìn thấy gì hết, con biết cha mẹ đang tạo ra em gái cho con, con không quấy rầy hai người nữa.”