Lúc tôi đến bữa tiệc rượu cocktail, thì đã là hơn sáu giờ rồi.
Lúc này đúng lúc mặt trời đang lặn, nặng trĩu treo lủng lẳng ở phía Tây, ánh sáng đã không còn quá chói mắt nữa.
Tôi đừng nhìn từ xa, trừ chúng tôi ra thì mọi người đều đã đến đủ.
Thiểm Thiểm và Hạ Hạ đang xây lâu đài cát bên bờ biển, Vương Thanh Thanh cũng đang ở bên cạnh.
Khương Thanh và Ngô Tiến An đang ngồi với nhau chém gió.
Đào Nhi và Cố Tự Minh thì đứng bên cạnh trông bọn trẻ.
Chúng tôi đi qua đó, trừ Thiểm Thiểm và Hạ Hạ, mọi người đều tập trung lại.
Vương Thanh Thanh là người đầu tiên chạy đến.
“Tổng giám đốc Lý! Tổng giám đốc Lý!” Cô ấy chạy đến trước mặt Lý Hào Kiệt, kích động nói: “Lần đầu tiên tôi được gặp tổng giám đốc Lý bằng xương bằng thịt, ai dô đẹp trai quá đi, nhìn một lần, chết không hối tiếc.”
“Vương Thanh Thanh.” Đào Nhi gọi cô ấy.
Dường như Vương Thanh Thanh nhận ra điều gì đó, liền vội vàng chữa lại: “Tổng giám đốc Lý và nữ thần Điệp Điệp của chúng tôi ở cạnh nhau, quả thực là tài tử giai nhân, trai tài gái sắc, trời sinh một cặp, đôi chim liền cánh, chỉ có trên trời, trần gian hiếm gặp...”
“Được rồi được rồi.” Tôi không nghe thêm được nữa, giơ tay lên chặn Vương Thanh Thanh lại.
Lý Hào Kiệt cũng cười cười: “Trước đây cô từng là nhân viên của Hào Thiên à?”
“Vâng ạ!” Vương Thanh Thanh gật đầu.
“Ừm, trước đây tôi có gặp cô và Tiểu Điệp ở cùng nhau.” Lý Hào Kiệt điềm đạm nói.
“Tổng giám đốc Lý nhớ cả chuyện này ạ, anh có trí nhớ tốt thật đấy!” Trên mặt Vương Thanh Thanh như viết rõ bốn chữ: “Xúc động sùng bái.”
Mọi người cùng tập trung ở cổng, tôi thành thật quay đầu sang hỏi Lý Hào Kiệt: “Tiệc rượu có thể bắt đầu được chưa? Em đói lắm rồi.”
“Được chứ.”
Lý Hào Kiệt gật đầu, tất cả mọi người đều cùng nhập tiệc.
Nhân viên phục vụ ghép tất cả bàn lại với nhau thành một bàn lớn, bày ghế xung quanh.
Mọi người ngồi cùng nhau, trên bàn đã bày salad và hoa quả.
Bartender bên cạnh pha chế ra rượu cocktail đủ màu, chia thành hai loại, loại thức uống có cồn và loại không có cồn
Tôi vốn dĩ định uống loại không có cồn, dù sao thì tối tôi còn phải chăm sóc Thiểm Thiểm.
Nhưng Khương Thanh bên cạnh nhìn thấy tôi cầm cốc không có cồn lên, thì đè tay tôi lại: “Em là trẻ vị thành niên à?”
“Dạ?”
“Loại không có cồn là nước ép hoa quả, nếu là rượu, thì phải uống loại này.” Nói xong, Khương Thanh cầm một ly cocktail màu vàng lên đưa cho tôi: “Martini, được coi là vua của các loại rượu cocktail.”
Tôi nhìn ly trước mặt, gật gật đầu.
Về các loại rượu cocktail, tôi không biết nhiều.
Sau khi cầm ly rượu lên, bartender bên cạnh đưa cho tôi một đĩa hoa quả.
Khương Thanh giúp tôi cầm đĩa hoa quả, còn tôi cầm ly rượu, đi về chỗ ngồi, trong lúc đó, Khương Thanh vẫn luôn đứng bên cạnh tôi, giục tôi: “Em mau thử đi, thử đi.”
“À vâng.”
Tuy tôi không hiểu chị ấy đang vội gì, nhưng tôi vẫn uống một ngụm.
Đến lúc rượu chảy vào miệng rồi, tôi mới phát hiện vị cocktail này hơi lạ lạ, uống ngụm đầu tiên thì thấy hơi khó uống, nhưng mà sau đó thì cảm thấy dễ uống hơn.
Khương Thanh nhìn tôi uống, rồi nói: “Đây là loại độc nhất vô nhị mà chị giới thiệu cho em, em phải tự uống hết, không được cho người khác uống đâu đấy.”
Nói xong thì chị ấy rời đi.
Tôi nâng ly rượu lên uống, Lý Hào Kiệt ở bên cạnh nhìn tôi, trong ánh mắt chứa ý cười thâm sâu.
Tôi đặt ly rượu xuống, nhìn về phía anh: “Sao vậy?”
“Không sao, em yêu em đẹp lắm.” Lý Hào Kiệt nhìn tôi, khóe miệng khẽ cong lên.
Không khí bữa tiệc này vô cùng tốt.
Hơn nữa, hình như lần đầu tiên tôi phát hiện ra sự hấp dẫn của rượu cocktail, cho dù sau đó là đến bữa ăn chính, nhưng tôi cũng thích quá mà uống thêm vài ly.
Lúc tôi đi lấy thêm một ly nữa, mới đi được một đoạn thì tôi đã cảm thấy chóng mặt.
Lúc này, mặt trời cũng đã lặn xuống biển, biển lớn bên cạnh như hòa tan cùng ánh chiều tà, biến thành một màu vàng kim óng ánh, đẹp không tả xiết.
Thiểm Thiểm và Hạ Hạ đang ở đó, vừa chơi vừa đùa.
Ngô Tiến An ngồi bên cạnh Khương Thanh, chu đáo gắp thức ăn cho Khương Thanh, tuy Khương Thanh vẫn ra vẻ lạnh lùng nhưng khóe miệng thì đang nở nụ cười.
Đào Nhi và Cố Tự Minh
lại đang vô cùng ngọt ngào.
Vương Thanh Thanh tuy chưa có người yêu, nhưng cô ấy vẫn rất vui vẻ, cầm điện thoại điên cuồng chụp ảnh, sau đó đăng lên mạng xã hội.
Cuối cùng, lúc tôi nhìn đến Lý Hào Kiệt thì thấy anh cũng đang nhìn tôi.
Người đàn ông đó mặc một bộ quần áo thoải mái màu xanh trắng đan xen, nhưng vẫn lộ ra một phần cơ bắp rắn chắc.
Ánh chiều tà màu vàng cam, trong mắt người đàn ông, hiện lên vô cùng dịu êm.
Tôi đứng đó, bỗng cảm thấy cuộc đời của mình vô cùng tươi đẹp, chỉ xin thời gian trôi chậm lại, để thời gian tươi đẹp này kéo dài thêm.
Đến lúc bữa tiệc sắp kết thúc, cuối cùng tôi cũng ý thức được, nhìn thì loại rượu cocktail này có vẻ ngọt ngọt dễ uống, thật ra lại giống với rượu vàng, uống nhiều cũng sẽ say.
Lúc này mặt trời đã xuống núi hẳn, đèn bên bãi biển được bật lên, chiếu rọi cả bờ biển.
Thiểm Thiểm và Hạ Hạ chơi cả một tối, vừa chạy vừa đùa, lúc này đã ngủ quên trên ghế dựa ở bãi biển rồi.
“Mọi người nghỉ ngơi sớm đi.” Lý Hào Kiệt đứng lên nói: “Sáng sớm mai, chúng ta cùng ra biển câu cá, chúc mọi người ngủ ngon.”
“Được ạ!”
Vương Thanh Thanh là người đầu tiên lên tiếng.
Mọi người đều tản ra, tôi nhìn thấy Ngô Tiến An lại bám theo sau Khương Thanh hỏi: “Thanh Thanh, tối nay đến phòng em hay đến phòng anh?”
“Anh về phòng anh, tôi về phòng tôi.”
“Đừng mà, đây cũng đâu phải lần đầu...”
“Lần trước là do tôi uống say, lần này tôi không uống say.”
“Nhưng mà...”
“Không có nhưng mà.”
“Ừm, vậy được, trời tối rồi, để anh đưa em về được không?”
Nghe cuộc nói chuyện của hai người, tôi thấy cảm thấy buồn cười.
Nếu đổi lại là trước kia, có lẽ tôi sẽ quan tâm một chút, nhưng bây giờ, tôi không có ý định đó.
Khương Thanh còn lớn hơn tôi hai tuổi, chị ấy vẫn luôn bận rộn công việc, nên luôn lạnh nhạt với đàn ông.
Nếu không có Ngô Tiến An cả ngày bám theo, e là chị ấy sẽ FA cả đời mất.
Lý Hào Kiệt bế Thiểm Thiểm, ba chúng tôi cùng về phòng.
Bởi vì gian nhà có hai tầng, bên trên là có hai phòng ngủ, một lớn một nhỏ.
Chúng tôi đặt Thiểm Thiểm lên giường trong phòng nhỏ, rồi xuống lầu.
Tuy buổi trưa tôi và Lý Hào Kiệt đã có một trận triền miên, nhưng, đến tối, có lẽ là vì uống nhiều rượu, nên tôi cảm thấy toàn thân khô nóng.
“Em đi tắm.”
Nói xong tôi đi vào phòng tắm.
Vốn định vào tắm một lúc cho tỉnh, nhưng, tôi tắm xong lại cảm thấy toàn thân càng nóng hơn.
Nóng này là nóng từ bên trong.
Tôi lau khô người rồi ra khỏi phòng tắm, không nhìn thấy Lý Hào Kiệt đâu, tìm một vòng, cuối cùng cũng nhìn thấy anh ấy.
Người đàn ông ấy đang bơi trong bể bơi tầng một, nhìn thấy tôi, anh mới đi lên.
Anh chỉ mặc một chiếc quần bơi, bởi vì vừa dưới nước lên, chiếc quần dính chặt vào người, lộ ra đường cong cơ bắp rắn chắc.
Nửa người trên, từng giọt nước chảy qua sáu múi tuyệt đẹp của anh.
Tôi nhìn mà không kìm được nuốt nuốt nước bọt, từng tế bào toàn thân vì hình ảnh này mà cùng rừng rực lên.