Ngày qua ngày, Mạc Giai Nhi đều tập luyện một mình ở thác nước cách gian nhà tầm 1 dặm về phía Bắc.
Các học viên ai nấy đều lo ngại cô nên không ai dám bén mảng tới nơi Mạc Giai Nhi cũng như thuộc hạ của cô.
Vì vậy, Mạc Giai Nhi có nơi tập luyện khá lí tưởng, linh lực của cô tăng dồi dào. Ngoài ra cô còn sáng tạo ra nhiều tuyệt chiêu mới.
Bấy giờ, cô đang luyện đan tăng cường theo phương pháp mới. Cô mới phát minh ra loại đan này nhưng có phần hình như đã sai, không đúng:
“Tại sao lại không thành công?”
Mạc Giai Nhi hậm hực tức giận, tại sao, tại sao. Hai ngày nay cô luyện nhưng không biết đã sai ở đâu. Cô than phiền.
“Ngươi không nên bỏ huyết thảo và trước, nên bỏ cuối cùng.”
Bất chợt một giọng nói giễu cợt quen thuộc vang lên khiến Mạc Giai Nhi ngây người.
Hóa ra là anh ta, Diệp Hàn Phong.
“Ngươi…Ngươi làm gì ở đây?”
Mạc Giai Nhi hớp hồn, ấp úng hỏi.
Diệp Hàn Phong bay xuống từ trên đỉnh đá đối diện tiến đến gần cô
“Vô tình đến thôi!”
Lại là cái giọng khiến cô tức tưởi đó, khóe miệng anh cong cong nở nụ cười tà mị với người con gái trước mắt.
Sau đó, cô không có thời gian đôi co với anh nên đành làm theo.
Đúng thật, gần 2 canh giờ tiếp theo, một viên đan hết sức hoàn mỹ được ra lò.
Cô hạnh phúc nhìn Diệp Hàn Phong cười rạng rỡ khoe anh. Lúc này trông cô như một đứa con nít thấy đồ chơi mà mình yêu thích.
“Waaa… Đa tạ ngươi!”
Diệp Hàn Phong thấy cô như vậy mà phụt cười.
“Hahaaaa!”
“Ngươi cười cái gì?”
Mạc Giai Nhi phụng mặt than trách anh. Anh vẫn cứ cười, cười đến mức chảy nước mắt.
Vừa rồi cô vô tình để bã thảo dược dính vào mặt mình. Vì cô quá vui mừng nên quên đi việc rửa mặt.
Mạc Giai Nhi chạy đến mặt nước soi và thấy mặt mình lấm lem đủ thứ
“Aaaaaa… Ai đây?”
Lần đầu tiên cô