“Thật vô vị!”
Diệp Hàn Phong tự nhiên tiến đến chỗ Mạc Giai Nhi rồi phán vài câu:
“Thuộc hạ của ngươi xứng đáng đấu với những người giỏi hơn. Hà cớ gì ngươi để chúng đấu với những kẻ này?”
Mạc Giai Nhi lắc lắc đầu, cười dịu dàng khẽ đáp:
“Không hẳn là không có lợi. Ít ra chúng cảm thấy vui và hào hứng khi nhận được thưởng!”
Ồ! Hóa ra vì cô nghĩ đến nỗi niềm hạnh phúc của thuộc hạ, không muốn họ bị ràng buộc hay không thoải mái nên đã để họ tự do chọn nơi thi đấu.
Về mặt này, Diệp Hàn Phong càng nể phục cô hơn. Nếu như anh đối xử với Ảnh được một phần hai như thế thì có lẽ giờ anh thành tiên, thành phật chứ không phải là Phong Vương nữa rồi.
Nhìn thấy Phong Vương và Dạ Lam đại nhân của họ tươi cười trò chuyện với nhau khiến ai bất giác cũng ngây người.
Không biết đây là điềm tốt hay điềm xấu nữa.
Hai khối băng vĩnh cữu ngàn năm có mức độ lạnh lùng và thực lực tương đương nhau. Người ta gọi họ với nhiều biệt danh máu lạnh chỉ trong vài ngày ngắn ngủi sau khi xuất hiện.
Vậy mà bây giờ có thể ôn hòa và ấm áp như thế. Quả thật là không thể nào tin nỗi vào tầm mắt của mình.
Người thì tát vào mặt mình vài cái, kẻ thì nhéo tay, nhéo chân thật mạnh như muốn rời khỏi giấc mộng này.
Nhưng không! Cảnh đó là thật, điều đó khiến ai cũng xuýt xoa ngưỡng mộ.
Không ngờ tình cảm của hai vị cao nhân kia lại bền chặt và thân thuộc đến mức có thể nói chuyện thoải mái với nhau.
Nếu là họ thì có lẽ đã đá* ra quần từ lúc nào mất rồi. Sát khí toát ra từ Phong Vương cũng như Dạ Lam đại nhân của thực rất mạnh.
Nó có thể khiến người gần đó bị văng ra hàng chục mét.
Mấy nay tên thứ tử của Hoa gia, Hoa Dung kiên trì rèn luyện linh lực, tìm cho mình một linh thú đủ đẳng cấp để đứng bên Mạc Giai Nhi.
Ngay sau khi trận tỉ thí kết thúc thì hắn bước lại chỗ Mạc Giai Nhi.
Xin cô thu nạp hắn thêm một lần nữa. Lần này hắn dắt theo một linh thú cấp 10 tên Lang Miêu, một con sói thuộc hệ băng trông rất hung tợn.
Mắt nhìn của Mạc Giai Nhi về hắn ngày càng thay đổi. Tuy nhiên, Hoa Dung vẫn không đủ cơ sở để đi theo cô.
“Bạch nhãn” bấy giờ cho cô thấy tên này có dã tâm rất lớn, khéo không chừng lúc sau hắn phản lại cô thì càng khó tránh khỏi.
“Ngươi đã được như thế thì tự bảo vệ mình. Ta không nhận thêm ai hết!”
Ánh mắt lạnh lùng, sâu thẳm như chất chứa vô vàn bí mật của Mạc Giai Nhi nhắm thẳng vào mắt Hoa Dung.
Nghe xong, hắn ta im lặng