Dạo gần đây, Mạc Giai Nhi chán nản tột độ. Cô không biết nên làm gì.
Nhiệm vụ, giết người,… Thật sự vô cùng nhàm chán, không có một chút sức hút gì đối với cô.
Cô muốn đi đâu đó thư giản đầu óc một chút chứ ở nhà hoài chắc cô trầm cảm mất.
Mạc Giai Nhi quyết định đi trung tâm mua sắm để sắm ít đồ. Mấy nay cô quá lười, không hề bước nửa bước ra khỏi nhà nên tủ quần áo ít đồ hẳn.
Cô nhanh chóng leo lên chiếc Porche màu xanh dương của mình rồi vụt bay trong gió.
Chiếc xe này đã được chính tay cô cải tạo hơn một nửa, chủ yếu để trốn chạy sau mỗi vụ giết người cho dễ.
Một cô gái xinh đẹp mang trong mình một bộ váy xuông màu trắng giản dị của thương hiệu Gucci thời thường. Chân phối một đôi giày cao gót màu đen huyền bí.
Làn da trắng nõm làm tôn lên mái tóc màu vàng xỏa đến thắt lưng của cô.
Vừa nhìn đã biết, cô không phải loại người dễ chọc.
Đang bước đi thì cô nhìn thấy bên trong một cửa hàng bán quần áo, có 2,3 nhân viên nữ đang ỷ đông hiếp yếu một người phụ nữ trung niên.
Bà mang một bộ đồ bình dân. Trông chẳng mấy giống người giàu.
Tuy bình thường Mạc Giai Nhi không tham gia vào chuyện bao đồng nhưng lần này là ngoại lệ. Cô không ưa nhìn những hành động này.
Bỗng, một cô nhân viên dơ tay định tát người phụ nữ trung niên kia thì liền bị Mạc Giai Nhi nắm lấy tay, xô ngã một cái đùng xuống dưới đất.
“Cô tính làm gì bà ấy?”
Ánh mắt lạnh lùng của Mạc Giai Nhi đáng lên người 3 người phụ nữ tính bắt nạt bà rồi cất giọng khiêu khích hỏi.
“Liên quan gì đến cô?”
“Dù sao các người cũng chỉ là loại người nghèo hèn, làm sao bước vào nơi đây được?”
Nghe 3 người họ nói vậy, Mạc Giai Nhi nhếch miệng cười khinh sau đó tát mạnh mỗi người một bạt tay rồi nói tiếp:
“Ngậm mồm chó vào cho đời thêm sang!”
Rồi cô quay qua nhìn người