Thật sự lúc này, tâm trạng cô rất hỗn loạn, cô thực sự rất muốn biết Diệp Hàn Phong là ai.
Anh là ai mà mang cho cô cảm giác bi thương cũng như hạnh phúc khó tả? Anh là ai mà có thể hiểu cô đến như thế? Anh là ai mà lại có thể giúp cô hết lần này đến lần khác?
Cô mệt mỏi. Cô không muốn đi theo anh nữa nên liền hất tay anh ra rồi bước đi.
Trên suốt quãng đường, nỗi niềm băn khoăn ồ ạt lấn át tâm trí cô. Cô đi về biệt thự của mình rồi nhanh chóng lên phòng đóng “rầm” cửa.
Cô ngã lưng lên giường rồi nhắm mắt lại.
Cô chìm sâu trong một giấc ngủ mê man dù cho giờ này đang còn rất sớm.
“Lam Lam, nàng nhanh chân lên!”
“Lam Lam, mạnh tay hơn nữa!”
“Lam Lam, nàng nhắm sai vị trí rồi!”
“Giai Nhi, ta yêu nàng!”
“Giai Nhi, nàng ghen đúng không?”
“Giai Nhi, ta không hề lừa dối nàng. Nàng phải tin ta!”
Bỗng dưng, trong tâm trí cô xuất hiện giọng nói của một nam nhân, không hiểu sao rất giống giọng của Diệp Hàn Phong.
Mạc Giai Nhi chạy đến, cô đuổi theo nhưng hình bóng ngày một xa khuất rồi biến mất đi.
“Rốt cuộc anh là ai?”
Cô gào thét trong nội tâm. Cái kí ức này là sao? Tại sao lại hiện hữu trong tâm trí cô như vậy.
Rồi từng cơn sóng đưa kí ức cô tràn về nhưng nam nhân kia lại bị mảng khói đen che mặt khiên cô không thấy rõ.
Cô nhớ về lần đầu gặp hắn là lúc ở trong rừng. Cô đi kiếm thảo lược thì vô tình nhìn thấy cơ thể trần truồng của hắn. Hắn đang dưỡng thương thì bị cô nhìn thấy toàn bộ.
Sau đó, từng đợt sóng là từng