Lạc Dã từ trên cao nhìn xuống nhìn cô mấy giây, ngay khi Sơ Điều bĩu môi sắp khóc, anh đột nhiên dời tầm mắt, lấy cái đèn đặt trên giếng nhét vào tay cô, đuổi cô đi với vẻ không kiên nhẫn: “Lấy đi.
”Sơ Điều nhìn đèn trong tay, khịt mũi: “Vậy anh thì sao?”“Không sao cả, không cần.
” Đi lẹ đi.
Anh âm thầm nói thêm một câu trong lòng.
“Em sợ ở một mình …” Sơ Điều lại nói.
Người thanh niên im lặng, không khí đông lạnh trong chốc lát.
Đôi mắt Sơ Điều ứa nước, vô tội nhìn anh.
Lạc Dã bực bội cào cào mái tóc mình.
Bực bội vì bản thân anh động kinh dẫn người phiền phức này về.
Nhưng khi mở miệng lại là thỏa hiệp: “Cô cầm đèn, qua đó ngồi.
”Phía trước là một dãy phòng, dưới phòng có hành lang gấp khúc, Sơ Điều cầm đèn ngoan ngoãn đi đến bậc thang bằng gỗ rồi ngồi xuống, đặt cây đèn ở một bên, ôm đầu gối nhìn anh không chớp mắt.
Ngày thường không có ai Lạc Dã sẽ tùy ý mặc quần đùi một chút còn được, hiện tại có một cô gái nhìn chằm chằm, dù thế nào thì anh cũng không thể đứng cạnh giếng tắm rửa một cách thản nhiên nổi.
Căn phòng phía sau Sơ Điều là phòng tắm, trong phòng có thau tắm và bể tắm, khác với phòng tắm hiện đại hóa trong phòng ngủ, phòng tắm này hoàn toàn mô phỏng phòng tắm thời cổ đại.
Lạc Dã lấy chân móc cái thùng gỗ dùng để đổ nước tắm bên cạnh giếng, múc đầy hai thùng nước, hai tay cầm hai cái, gân xanh nổi lên, đường cong cơ bắp hiện rõ, tràn đầy sức mạnh.
Anh đi ngang qua người Sơ Điều, đá văng cửa gỗ trong phòng tắm, đi đến sau bình phong.
Sơ Điều nhìn quần áo treo trên khúc gỗ cạnh giếng, đứng dậy chạy tới ôm lấy rồi nhét vào lòng Lạc Dã khi anh đi ra ngoài: “Em lấy giúp anh rồi nè.
”Lạc Dã sửng sốt, sau đó vẻ mặt lại trở lại như thường xoay người đi vào.
Cửa phòng tắm không đóng chặt, có thể mượn ánh đèn yếu ớt xuyên qua bình phong.
Sau bình phong truyền đến tiếng nước, Sơ Điều ngồi ở trên bậc thang gãi gãi cổ, phồng mặt nhìn bốn phía từ sân tới nóc nhà treo một hình mặt trăng khuyết.
Hóa ra quá khứ anh là người như này.
Lúc này anh hẳn là còn có rất nhiều bạn, tuy rằng rất lạnh nhạt, nhưng so với lúc gặp anh sau này thì dịu dàng hơn rất nhiều.
Không đúng, anh vẫn luôn là người dịu dàng.
Chẳng qua sau này không biết anh đã trải qua cái gì mà không hề tin tưởng bất kỳ ai, lạnh lùng quái gở, hung ác tàn nhẫn, giống như một con sói hung ác cô độc, âm thầm một mình, đi một mình, giấu hết tất cả dịu dàng, vô cùng lạnh lùng.
Cô muốn thay đổi trải nghiệm khiến anh trở nên không tốt, ngăn chặn anh giẫm lên vết xe đổ tiềm