Thầy à...
- Gọi anh.
- À dạ, anh...!em vào nhà lúc này có làm ảnh hưởng tới hai bác không? Khương Thịnh có ở đây không?
- Nhà này chỉ mình anh ở, nhưng mà tại sao trước mặt anh em lại cứ nhắc đến người đàn ông khác vậy.
Có thể ngưng nhắc không được sao?
Khương Triết rót một cốc nước đưa ra trước mặt cô, thấy cô rụt rè như vậy anh cũng bắt đầu dùng biện pháp mềm mỏng.
- Nhà không ở, muốn ra bụi à?
Anh nhìn vào vali mà cô mang đi, cũng dần đoán ra được chuyện mà Bạch Ninh Kiều gặp phải.
- Em...!em chỉ muốn ở riêng thôi.
Nhìn cũng biết là đang nói dối, chỉ là học sinh chân ướt chân ráo, bố mẹ nào nỡ để con ra ở riêng được.
- Em chào thầy, em về trước ạ.
- Khoan hẵng về, anh cho phép em ở đây, anh không muốn biết gia đình em xảy ra chuyện gì nhưng nhìn bộ dạng em như vậy chắc là đang tìm chỗ ở, cứ ở tạm trước đi.
Anh không thu phí đâu, yên tâm...
Khương Triết xoa nhẹ đầu cô nhưng nhớ lại cảnh ngọt ngào thân mật của cô và chàng trai trong tấm hình, bất giác anh lại thụt tay về, ánh mắt né tránh không muốn nhìn cô rồi trở về phòng.
Lúc chuẩn bị vào phòng, Khương Triết dừng chân trước cánh cửa, quay đầu về phái cô dặn dò.
- Có gì cần dùng thì cứ lấy dùng, không phải ngại đâu.
- Dạ...
Chữ "dạ" của cô dùng để nói cho không khí nghe, lúc ấy anh không còn ở phòng khách nữa.
Bạch Ninh Kiều gãi gãi đầu khó hiểu, cô đặt vali ở kế bên sofa, tò mò mà đi xung quanh quan sát.
Lơ ngơ thế nào mà cánh tay vô tình đụng phải một ấm trà, trông nó cổ điển nhưng có vẻ cũng khá đắt tiền.
" benggg..."
- Chết rồi, bễ hết rồi.
Vài giây sau, Khương Triết nghe tiếng động lớn liền bước ra khỏi phòng, khuôn mặt anh u ám đến đáng sợ, Bạch Ninh Kiều cũng không ngồi yên vội dọn dẹp đống đổ vỡ.
- Làm gì vậy? Có sao không?
- Em không sao? Nhưng mà mấy ly trà này bị bể hết rồi, em sẽ đền lại cho thầy.
- Không cần em đền lại, tấm thân em lành lặn là đủ rồi.
Ngồi xuống đây...
Ngón trỏ của cô chỉ bị trầy chảy máu vài ba giọt lại khiến Khương Triết lo lắng đến thế, nhưng anh lại không nhận ra, đầu óc dồn hết tâm trí vào Bạch Ninh Kiều cả rồi.
Bộ dạng nắn nót tỉ mỉ xử lí vết thương từng tí một giống như bố cô ngày xưa.
Lúc bảy tuổi cô có trèo hàng rào vào nhà mình vì nhà nuôi chó, từ khi sinh ra Bạch Ninh Kiều đã rất sợ chó, đến nỗi ăn thịt chó cũng không dám ăn, lúc đó vì tấm