Trong buổi sinh hoạt lớp đầu buổi, Khương Triết có nói qua hôm nay có học sinh chuyển vào lớp anh.
Nam hay nữ, trai hay gái, đẹp hay xấu học lực ra sao vẫn chưa đề cập đến ấy vậy mà nữ sinh trong lớp đã nháo nhào lên.
- Tôi mong đó là một soái ca, nhìn nam sinh trong lớp mình đi, nhìn ba năm phát ngán rồi.
- Nhìn lại con gái các cậu đi, có giống mấy mỹ nữ trong phim không mà đòi so với chúng tôi.
- Con gái thời nay lên một tầm cao mới rồi, so với chúng tôi hả? Còn lâu.
Cả lớp đúng thật ồn như cái chợ, mọi chuyện dần dập tắt cho đến khi nam sinh đó bước vào.
Cũng không hẳn là nam thần điện ảnh nhưng cũng không xấu xí như ma.
Khương Triết đứng trên bục mặt không biểu cảm nhìn Lý Trực bước vào, thật ra nam sinh này đối với anh rất quen là đằng khác.
Lúc Khương Triết còn du học ở Đức, chính cậu nhóc được ba mẹ nuông chiều này đã khiến anh suýt chút nữa không có được bằng tốt nghiệp.
Lý Trực đứng trước lớp, ánh mắt khẽ nhìn qua thầy giáo đang đứng trước mặt, ánh mắt lộ ra ý cười.
- Học sinh mới, em giới thiệu bản thân một chút đi.
- Xin chào mọi người, tôi tên là Lý Trực, thực ra tôi chỉ mới chuyển về trường, là năm đầu tiên cũng là cuối cùng của tôi.
Bản thân tôi chỉ muốn quen những người đã quen biết trước nên quyết định chuyển lớp, trong lớp này có một người là ân nhân của tôi.
- Vì quen một bạn trong lớp mà sẵn sàng chuyển lớp sao?
- Thật là việc gì cũng dám làm nhỉ.
Bạch Ninh Kiều nhìn thấy nam sinh ấy cũng rất bất ngờ, anh ta là người mà cô cứu trong lần ẩu đả sau thư viện.
Chẳng lẽ chuyển lớp là vì cô...
" Hazzz đừng nói như vậy, tôi không muốn trở thành trung tâm đâu."
Trong đầu vừa nghĩ xong tiếng lòng, Lý Trực liền đưa mắt nhìn Bạch Ninh Kiều đang ôm mặt né tránh.
- Bạch Ninh Kiều, xin chào, lâu rồi không gặp.
Ánh mắt cả lớp nhìn cô với vẻ lạ lẫm và ngạc nhiên, họ muốn xem biểu cảm cô như thế nào.
Vừa dính vụ của Vệ Phong rồi sang Khương Triết, bây giờ lại là Lý Trực.
Cuộc đời cô vẫn đang vây quanh toàn là mỹ nam mà bản thân cô không