Quách Lộ và Bạch Ninh Kiều tới căn tin, vẫn như thường ngày xếp hàng gọi món, tới lượt cô thì bà bán căn tin lại khó chịu ra mặt.
- Cô cho con một phần cơm rang với sườn xào chua ngọt.
Không hiểu sao bà cô bán căn tin đó tay chân lại lề mề chậm chạp, thường ngày bà ta rất nhanh nhẹn, không để ai phải chờ lâu.
- Làm nhanh lên đi...
Đồng nghiệp bên cạnh nhắc nhở bà ấy nhưng người phụ nữ kia vẫn làm theo ý mình.
- Nhanh nhanh cái gì, người ăn cắp đề thi, học sinh láo xược như vậy được cho ở lại đây là may mắn lắm rồi, đáng lẽ ra tôi không cho cô nhóc này gọi món đâu đấy.
- Nói nhỏ thôi.
- Bà cô già kia..
Bạch Ninh Kiều có thể nhịn nhưng Quách Lộ đứng phía sau thì không thể nhịn, cô muốn đấu tay đôi với bà bán căn tin nhưng bị cô ngăn cản.
- Thôi thôi, Quách Lộ cậu gọi món đi, gọi luôn phần của tôi nha.
- Con nhỏ này là bạn của con nhỏ kia phải không? Đã lớn giọng với người lớn thì tôi không phục vụ nữa, Biến.
- Bà...
Đúng lúc cả hai không biết phải làm sao, Lý Trực đã mua luôn ba phần trong đó có cả của Bạch Ninh Kiều và Quách Lộ.
Vì khuôn mặt cậu cũng rất được lòng phụ nữ nên chuyện này cũng không hẳn là khó.
- Đồ ăn của hai cậu đây.
- Lý Trực, cảm ơn cậu.
- Cảm ơn.
Bạch Ninh Kiều nghi ngờ cái nhìn của Khương Triết về Lý Trực.
Ngay cả ánh mắt và hành động đều rất bình thường, không có gì bất thường cả, sao lại nhắc nhở cô như vậy.
Cô nhìn vào món phụ mà cậu gọi cho mình, đây chẳng phải là hai con mực luộc sao.
- Cậu làm sao vậy, ăn đi.
Quách Lộ vừa hỏi, ánh mắt vừa nhìn vào khay thức ăn của cô, thấy bên trong có mực liền muốn gắp ra.
- Đồ ăn nhiều quá hả? Đổi cho tôi, tôi chưa ăn đâu.
Quách Lộ đưa khay thức ăn không có mực của mình cho Bạch Ninh Kiều nhưng hành động không linh hoạt này lại được Lý Trực để ý.
- Có chuyện gì sao? Bạch Ninh Kiều, cậu không thích đồ ăn thêm tôi gọi cho cậu à?
- Không phải đâu, tại cơm hơi nhiều ấy mà.
- Cậu ấy dị ứng với mực đó, không ăn được mực.
Quách Lộ cảm thấy chuyện này không nên giấu diếm nên nói cho Lý Trực nghe, cậu chỉ mỉm cười gãi gãi đầu.
- À tôi xin lỗi, tôi không cố ý.
Lần sau tôi sẽ chú ý hơn.
- Không sao.
Tan học anh chở cô về, khóa cửa nhà cũng thay đổi từ số sang vân tay.
Vừa mở cửa liền nghe âm thanh rót nước, thứ âm thanh bình thường này lại khiến Bạch Ninh Kiều sợ hãi đến lạ.
- Em họ anh, lần trước nó giúp em vụ đề thi đó.
- Tén tén tén tèn....!Chào chị..
hôm nay em đặc biệt chuẩn bị bàn đồ ăn cho chị dâu đó.
Vương