Thời tiết buổi chiều thu đẹp đến nao lòng, Vương Tử và Khương Thịnh hai tay xách bịch hoa quả đến bệnh viện thăm chị dâu.
Vừa bước vào, ánh sáng tỏa ra xung quanh hai người họ vô cùng rực rỡ, nhan sắc này, dáng vóc này và thần thái này, nhiều người đã nhầm tưởng rằng họ là idol của một nhóm nhạc nào đó.
Ánh mắt mấy cô ý tá ở đó đều sáng rực lên, tất cả chỉ dùng một từ để thể hiện...!" Mê..." Còn hai từ thì là " Rất mê..."
- Ai vậy? Đẹp trai quá đi.
- Mấy anh ấy là idol sao?
- Không chắc.
Lên đến được phòng bệnh của cô cũng khổ cực lắm, đối với người bình thường còn khá dễ dàng, chứ như hai nam thần nhà này thì phải gọi là vô cùng khó.
- Chị dâu, lên được phòng bệnh của chị chắc tụi em già đi mấy tuổi quá.
Tách mấy bà y tá ở tầng dưới đã khó rồi, lên đến tầng hai còn có mấy bé 15,16 tuổi chạy lại xin chụp ảnh.
Thật khổ cái thân tôi quá.
Mấy bé 15,16 tuổi mà Vương Tử nói là những cô bé mới lớn bị bệnh nên phải nhập viện, chỉ nhỏ hơn Bạch Ninh Kiều vài tuổi.
- Mệt thì uống nước đi, mồ hôi đổ đầy ra rồi kìa.
- Chị Kiều, anh hai em không tới thăm chị sao?
- Anh ấy bận lên trường mà.
- Chị như vậy là quá dễ dãi với anh hai em rồi.
Em kể chị nghe, trước đây khi chưa quen chị, anh ấy thường không hay ở nhà vào ban đêm.
Mỗi khi gọi điện thì luôn nghe tiếng nhạc xập xình, anh ấy còn giữ mấy tấm hình chụp chung với mấy cô gái ở quán bar nữa đó.
Khương Thịnh liếc mắt với Vương Tử, muốn em họ kết hợp cùng mình.
- À...!đúng đúng rồi đó chị, em làm chứng.
Không chỉ không về nhà mà còn qua đêm ở bên ngoài luôn.
Bạch Ninh Kiều nhìn Vương Tử và Khương Thịnh với vẻ nghi hoặc, cô không chắc chắn miệng lưỡi của hai người này.
Đúng lúc ấy, Khương Triết đi vào, tai anh nghe rõ từng chữ, ánh mắt sắc lạnh nhìn mấy đứa em vô dụng hay thêm dầu vào lửa.
- Mấy thằng này ăn nói kiểu gì vậy? Chúng mày chán sống sao?
- Không...!không không...
Khương Thịnh lắp ba lắp bắp, đứng cách nhau vài mét vậy mà cậu đã ra thế phòng bị trước.
- Tao làm gì mày mà mày đưa tay ra đỡ thế kia.
- Em...!em.
Còn Vương Tử thì khỏi nói, cậu đứng im như tượng phật.
Miệng luôn niệm câu thần chú " không nhìn thấy tôi, không nhìn thấy tôi."
Ngay khi Khương Triết chuyển ánh mắt sang Vương Tử, tiếng mở cửa vang lên, một cô gái xinh xắn đáng yêu như thiên sứ bước vào.
Dường như thứ gì đó đang vang lên một cách dồn dập, lúc này Vương Tử mới nhận ra đó là trái tim đã khóa cửa từ hai mươi mấy năm qua.
- Chào mọi người...
- Lộ Lộ.
Bạch Ninh Kiều dang hai tay ra như đứa trẻ, Quách Lộ chạy đến ôm chầm lấy cô bạn thân đang