Bạch Ninh Kiều vẫn đi học như bình thường, dáng vẻ này của cô khiến Khương Triết đứng từ xa nhìn thấy có vẻ nhẹ nhõm hơn, nhưng trong lòng vẫn không ngừng đặt câu hỏi " cô ấy không đau đớn một chút nào sao? Cô ấy cảm thấy chia tay tôi là chuyện đúng đắn sao? Cô ấy thực sự nghĩ tôi là người xấu?
Anh không biết đêm hôm qua Bạch Ninh Kiều đã xảy ra những chuyện gì, gia đình Quách Lộ về quê ăn đám giỗ nhờ vậy mà cô mới có thể qua ngủ nhờ một đêm.
Đêm ấy cô không ngủ được, cho dù đã tự nhủ mình liền lòng cách mấy nước mắt vẫn cứ trào ra.
Đến cả việc Quách Lộ hỏi cô có chuyện gì, giọng cô nghẹn đắng không thể nói được.
Biết chắc được việc mình khóc mắt sẽ sưng tấy lên nên cô đã dùng kem dưỡng mắt trước đó, hiệu quả khá cao.
- Bạch Ninh Kiều, cậu đến rồi sao? Cậu ăn sáng chưa?
Lý Trực vẫn như mọi ngày, vẫn không xem lời nói của Khương Triết ra gì cả.
- Tôi chưa ăn sáng, chúng ta tới căng tin đi.
- Được.
Biết thầy chủ nhiệm đứng từ xa quan sát, cậu ta cười đểu nhìn anh với vẻ mặt đắc ý xấu xa.
Lý Trực tuy rất tức giận nhưng anh không thể làm được gì, muốn đẩy Lý Trực ra khỏi Bạch Ninh Kiều, điều nên làm là níu giữ lại mối quan hệ ấy với cô.
- Thầy Triết.
Từ xa truyền đến giọng nói quen thuộc, Quách Lộ đi đến gần anh, tìm anh ở đây, chỉ có thể là có chuyện liên quan đến Bạch Ninh Kiều.
- Quách Lộ, em tìm thầy có việc gì sao?
- Em biết chuyện của thầy và Kiều Kiều rồi, đây có lẽ là chuyện riêng của thầy và cậu ấy nhưng rất dễ để người khác có thể thay vị trí đó của thầy.
Bạch Ninh Kiều là một người rất dễ mềm lòng, Lý Trực chắc chắn sẽ lợi dụng sự thương hại của Kiều Kiều mà tán tỉnh cậu ấy.
Em rất hiểu bạn của em, vậy nên đây không phải là chuyện bình thường được nữa.
- Thầy hiểu ý em, thầy sẽ tìm mọi cách để cô ấy biết được Lý Trực là con người thế nào?
Cả hai nói chuyện mà không để ý trước sau, Bạch Ninh Kiều và Lý Trực đi ngang qua vô tình nghe thấy, nhưng rõ ràng họ chỉ nghe được câu nói của Khương Triết mà thôi.
- Không ngờ, cậu cũng bán đứng tôi.
Anh quay người ra sau, dáng vẻ đau đớn và tuyệt vọng này của cô càng khiến anh đau lòng hơn.
Trong hoàn cảnh này, cho dù Quách Lộ có giải thích đến mấy có lẽ Bạch Ninh Kiều sẽ không tin.
Quách Lộ lo sợ nhìn Bạch Ninh Kiều, lần đầu tiên nhìn thấy cô bạn thân khóc vì mình như vậy, trong lòng cô thực sự vô cùng áy náy.
- Kiều Kiều, tôi...!tôi xin