Trên sân bóng, xung quanh là hàng trăm người, mấy trăm con mắt và biết bao nhiêu sự chờ đợi và hy vọng nhìn về phía hai đội bóng đang đối đầu nhau.
Tề Minh hai tay khoanh trước ngực, một chân giẫm lên quả bóng ra oai với những nam sinh lớp 12A2.
- Hai lớp chúng ta ở cạnh nhau, cũng có thể nói là hàng xóm rồi, sao phải cực khổ đối đầu nhau như vậy chứ?
- Tề Minh, tôi vốn không muốn như vậy nhưng mà năm nào lớp vậy cũng đứng nhất, về nề nếp, học tập, hay thể dục thể thao, thậm chí là các hoàn động năng khiếu khác.
Chúng tôi chỉ muốn phá kỷ lục mấy năm qua của lớp 12A1 các cậu thôi.
Vệ Phong, một trong những nam thần điển trai có tiếng tại trường học đại diện lớp thách đấu với 12A1.
Và điều thứ hai mà cậu muốn làm chuyện này chính là thể hiện khả năng cho Bạch Ninh Kiều thấy, bây giờ sự cứng đầu kia của cậu ta vẫn không thể thay đổi được.
Trên khán đài, Bạch Ninh Kiều ngồi một góc không ai thấy, dáng vẻ điềm tĩnh này thực sự đã rất lâu cô chưa thể hiện ra.
Vài phút sau trận đấu do học sinh tự tổ chức cũng bắt đầu, đôi chân của lớp trưởng Tề Minh vô cùng nhanh nhẹn, cậu điều khiển bóng một cách nhẹ nhàng và gọn gàng, pha chuyền bóng cũng rất đẹp mắt.
Lý Trực cũng không thua kém cậu, trước đây cậu ta học ở Đức nên những môn thể thao thế này cũng đã học qua.
Cách xử lý quả bóng cũng vô cùng điêu luyện và có kĩ thuật đúng đắn, cậu từng bước lừa bóng từ người này đến người kia.
Nhưng chỉ vài lần, đội bạn đã giành được bóng.
- 12A2 cố lên.
- Vệ Phong, cố lên.
- 12A1, cố lên....
- 12A1, cố lên...
Trước sự náo nhiệt và ồn ào của mọi người, cánh cửa nhà thi đấu mở ra mà không ai để mắt đến, Khương Triết lặng lẽ đi vào, anh đi lên trên khán đài, đứng phía sau Bạch Ninh Kiều và âm thầm quan sát.
Cả hai người họ trong không gian này dường như đã bị tách biệt hoàn toàn.
Khương Triết đứng bên cạnh, cô không phát hiện ra, cho đến khi anh ngồi xuống.
Bạch Ninh Kiều khẽ nhìn sang, góc nghiêng này của anh lại khiến cô nhớ mãi, nhìn một lát cô thu mắt về.
Giữa âm thanh ồn ào như hội chợ, cô vẫn nghe rõ từng chữ từng câu.
- Có lẽ anh sẽ ra nước ngoài một thời gian.
Anh muốn khi anh về, anh có thể nhìn thấy dáng vẻ này của em chứ không phải là một bộ dạng khác.
Khương Triết nhìn cô đầy âu yếm, ánh mắt anh vẫn như ban đầu, vẫn si mê cô như lúc mới yêu, không một chút thay đổi nào.
Trong ánh mắt cô có chút thoáng buồn,