Trên đường phố tập nập người qua, cô sải bước giữa đường, đi trên những vạc trắng dành cho người đi bộ.
Chỉ là một đoạn đường nhỏ nhưng không hiểu sao một phút một giây đối với cô bấy giờ lại dài vô kể.
Chiều tối, ánh sáng của mặt trời ánh hồng lên từng áng mây, cảnh sắc tuyệt trần này lại khiến Bạch Ninh Kiều có cảm giác buồn bã.
Cô thẫn thờ bước qua làn đường bên kia, từng bước chân nặng trĩu phải mang theo biết bao suy nghĩ đang đè nặng lên vai.
Dòng người dần thưa thớt, hầu như tất cả mọi người đều nhanh chân qua làn đường bên kia, chỉ có mỗi cô vẫn chậm rãi như người mất hồn.
Tiếng còi xe inh ỏi tựa như lời thúc giục vang lên bên tai nhưng Bạch Ninh Kiều không hề để ý, trong thâm tâm cô đã chất chứa một bóng hình mà chính cô cũng không thể quên.
Cùng lúc ấy, đèn dành cho người đi bộ chợt tắt, những chiếc xe trên đường cao tốc lao như bay tới, họ vừa lướt qua cô vừa chửi, ngay cả những người bên lề cũng sốt ruột và lo lắng không kém gì.
- Cô gái đó là ai vậy? Có bị làm sao không? Sao như người mất hồn vậy.
- Cô ta muốn chết thì đi chỗ khác đi, sao lại làm liên lụy đến người khác chứ?
- Cô gái à, vào lề nhanh đi...
- Vào đây đi, ngoài đó nguy hiểm quá.
Người lớn thì chỉ chỉ trỏ trỏ còn một số bạn trẻ khác vô cùng lo lắng nhưng không ai dám chạy ra cứu lấy cô.
Trong lúc Bạch Ninh Kiều thẫn thờ từng bước tiến về phía trước, gần như đi sang làn đường bên kia thì bất ngờ một chiếc xe tải lao đến.
Nó phóng như bay, lấn cả xe lớn lẫn xe nhỏ, đánh võng một cách uyển chuyển những vẫn kèm theo sự rùng rợn và khiếp sợ trong đó.
Bạch Ninh Kiều vẫn không hay biết gì, lề đường cách cô chỉ vài bước chân, đúng lúc ấy chiếc xe tải cũng lao ngay đến chỗ mà cô đang đứng.
Âm thanh ồn ào dường như thức tỉnh cô, Bạch Ninh Kiều nhìn vào chiếc xe phía trước đang dần một lớn hơn, trong lòng không ngừng lo sợ.
Chỉ trong gang tấc, một cánh tay mạnh mẽ đã kéo cô vào lề đường, lực rất mạnh khiến cô nhào vào lòng người đàn ông kia.
- Trời ơi, tôi đau tim quá đó trời.
- Như vậy là tốt rồi...
- Cô ta bị điên hay sao vậy?
Mọi người dần giải tán hết đi, trong khoảng không gian này chỉ có hai người là chung một khoảnh khắc.
Cảm giác an toàn thân thuộc này khiến Bạch Ninh Kiều lưu luyến mãi, bờ vai chắc và tấm áo thun đen khiến cả hai bị ngăn cách bởi một rào cản nào đó.
Bạch Ninh Kiều dần lùi ra sau, cô nhìn vào bộ dạng lúc này của mình, không ngừng cười ngốc nghếch trong lòng.
- Tôi xin lỗi...!thật lòng xin lỗi đã làm phiền anh cũng như cảm ơn anh.
Vừa nói hết câu, cô ngước lên nhìn ân nhân đã cứu lấy tấm thân mình, khoảnh khắc mắt đối mắt, mặt đối mặt khiến cả hai có chút rung động như thuở mới yêu.
Gương mặt này cô đã ngắm qua bức hình mà không chạm được suốt mấy tháng trời, nước mắt dần rơi xuống.
Khương Triết đang nhìn vào cô với vẻ say mê, lưu luyến và nhớ thương, trong lòng anh cũng có một chút trách móc nào đó với cô.
Bạch Ninh Kiều cúi mặt xuống, cô chớp chớp mắt, mím môi