Bạch Ninh Kiều bước từ phòng trang điểm đi ra, cô đã thay trang phục của mình, giọng nói vô cùng kiên quyết.
- Không chụp nữa, tôi hủy hợp đồng.
Quách Lộ chạy theo Bạch Ninh Kiều lên xe.
Về đến nhà, trợ lý của cô có việc nên về trước, trong căn nhà ấm áp ấy cuối cùng cũng chỉ còn hai người.
Trong nhà bếp, bóng lưng của một người đàn ông xuất chúng và đang đảm đang việc bếp núc.
- Sao em lại về rồi.
- Em hủy hợp đồng rồi.
- Sao lại hủy?
- Bọn họ làm chuyện quá đáng quá.
- Tiền hợp đồng bao nhiêu, lấy thẻ của anh mà trả.
Khương Triết bưng hai đĩa mì cay ra trước mặt, hơi nóng bốc lên, mùi thơm nồng bay vào mũi khiến Bạch Ninh Kiều không thể kiềm chế nổi.
- Em có tiền mà, anh không cần lo đâu.
Hai người đã chuyển sang sống trong một căn nhà mới cách đây vài năm, một căn biệt thự lớn với nội thất được đặt bên nước ngoài.
Trên tường phòng khách được treo bởi rất nhiều huy chương của Khương Triết, anh đã chuyển qua bơi lội, bản thân trước kia dính vào xã hội đen nên không thể làm giáo viên như trước.
Anh không mong muốn làm giáo viên, trước kia cũng chỉ muốn che giấu thân phận nên mơ làm nghề như thế.
Công việc chính của Khương Triết vẫn là bơi lội, giờ đây anh cũng tạo cho mình một sự nghiệp vững chắc, tuy ít người biết về anh hơn cô nhưng cũng có thể nói là có chỗ đứng trong ngành.
Không phải huấn luyện viên bơi lội, Khương Triết vẫn ngày ngày được các bạn trẻ mời đến tập riêng cho mình.
- Khương Triết, anh có cảm thấy anh già quá không? Dù gì anh cũng đã 33 tuổi rồi, tuổi xuân đã qua...!có thể...
- Không muốn ăn thì cứ nói là không muốn ăn, trả đĩa mì đây.
- Em chưa nói hết mà.
- ...
Khương Triết khoanh tay trước ngực, ánh mắt nhìn vào cô vô cùng lưu luyến.
- Cho nên ý của em muốn nói...!chúng ta kết hôn đi, được không?
- Không được.
- Tại sao chứ?
- Anh đang làm một chuyện vô cùng quan trọng.
- Chuyện gì mới được.
- Kiều Kiều, anh đang chờ em lớn đó.
- Em đã lớn đến chừng này rồi, em gần như già đi rồi anh thấy không? Nếp nhăn trên mặt em lộ ra rõ đây này.
Khương Triết ngồi bên cạnh cô, bàn tay ôm lấy cơ thể cô.
Điều mà anh vẫn còn suy nghĩ có lẽ không phải như vậy, sự nghiệp của Bạch Ninh Kiều đang thăng tiến, tuy rất thành công nhưng chỉ một việc nhỏ cũng có thể lôi cô xuống vực thẳm, chuyện này cần cân nhắc.
- Anh quên, lúc nãy em vừa nói gì?
- Em nói nếp nhăn của em...
- Không phải?
- Hình như em nói anh già đi rồi đúng không?
Bạch Ninh Kiều nhanh như sóc đứng dậy muốn chạy đi nhưng không thể nhanh qua bàn tay Khương Triết được.
Anh ôm lấy eo cô, kéo cô vào trong lòng mình, khuôn mặt suy xét nhìn cô.
- Anh phải phạt em gì đó đúng không?
- Em...!em xin lỗi mà, chỉ là em muốn kết hôn với anh quá nên mới nói như vậy thôi.
- Đừng nhiều lời, lời nói