- Hồi nãy làm bài được không?
- Dạ được thầy!
- Đề dễ lắm thầy ơi.
- Tốt, cứ thế phát huy nhé. Bây giờ tôi sửa bài. Câu 1 chọn...
Lam (lại) tiếp tục ca cẩm, khi gặp chuyện gì không vừa lòng là nó lại than ngắn thở dài liên tục:
- Ôi, chán quá. Giá lúc nãy thầy ra đề là "Bạn hãy kể tên các thành viên và quê quán các thành viên SuJu" hoặc "Kể tên các album SHINee đã phát hành" hoặc "Chọn đáp án đúng nhất cho ngày sinh của Yoochun" thì ta đã ẵm 10 chứ không ăn ngỗng thế này. Hu hu, ta thương thầy, không muốn ghét thầy tí nào, nhưng sự đời dường như ép ta phải ghét thầy hay sao ấy.
- Thôi đi, mi ở đó nói nhảm hoài. Đáng lẽ mi không nên thi vô trườn này, mi thi trường nào có ngành PR á. Mi làm "bà bầu" chắc hợp lắm đó , nhóm đó chắc nổi khắp châu Á.
- Dẹp đi, đang khen hay giễu...
- Trong lớp chúng ta không phải ai cũng làm bài kiểm tra tốt. Tôi sửa bài là giúp các bạn ôn tập một lần nữa. Tôi như vậy là nhiệt tình quá rồi, các bạn không nghe thì thôi, còn nói chuyện riêng. Muốn nói ra ngoài mà nói.
Giọng Nam có vẻ gay gắt. Cả lớp nhìn quanh, tìm xem thầy đang "ám chỉ" đứa nào, nhưng bó tay. Ba đứa bọn nó đưa mắt nhìn nhau, Diệu có vẻ bực bội. Lam dù biết mình sai nhưng vẫn lén lườm thầy một cái. Đấy, nó đâu muốn ghét thầy, tự thầy "gây thù" với nó thôi. Cả lớp bây giờ im phăng phắc nghe "lời vàng ngọc" của