Lam tiếp tục năn nỉ thầy:
- Thầy, một lần cuối cùng thôi. Thầy...
- Tôi nói không là không. Em đừng nhiều lời vô ích.
Vừa lúc đó:
- Ồ, hôm nay sao đông vui thế này? Chào anh Nam.
Nam bất ngờ nhìn vị khách mới vào, nhưng rồi cũng mỉm cười:
- Tùng à, em đến chơi hả?
- Dạ, lâu quá em không gặp Lam, em thấy nhớ nên đến thăm.
Vừa nói Tùng vừa nhìn Lam cười. Lam trêu:
- Ghê quá, mới gặp cách đây 3 ngày mà anh nói cứ như 3 tháng chưa gặp ấy.
- Hì, thì anh chỉ đùa vậy thôi.
Không hiểu sao nhìn Lam và Tùng nói chuyện cười đùa với nhau, Nam thấy khó chịu trong lòng:
- Em không lo thực hành tiếp đi, còn đứng đó nói chuyện, mai mốt thi coi chừng bị 0.
Tùng thắc mắc:
- Ủa, em đang học gì hả Lam?
Lam chỉ vô đống "đồ nghề":
- Em đang thực hành lấy máu. Trên trường thì không ai chịu cho em lấy máu, về nhà cũng vậy, híc.
- Này, em nói cho đúng sự thật nhé, ai vừa bị em hại suýt chết hả?
- À à, em quên. Nhưng thầy cho em làm có một tí, em chưa rút ra kinh nghiệm gì nhiều, năn nỉ thầy cho làm lần nữa, thầy cũng không cho. Híc.
- Chị Hai nguy hiểm quá, ai dám chứ. Cho Hiển 500000 Hiển cũng không cho chị Hai đụng vô.
Tùng bật cười, xoa đầu Hiển nói:
- 500000 mà Hiển cũng không cho chị Lam đụng vào à? Ghê thật. Vậy thì anh phải thử xem để biết Lam "nguy hiểm" đến mức nào .
Dứt lời, Tùng kéo tay áo lên, ngồi xuống ghế trước con mắt ngạc nhiên của mọi người:
- Nào, chờ gì nữa. Làm đi. Anh muốn biết em "nguy hiểm" thế nào mà tất cả đều sợ hãi.
- Anh Tùng...
- Anh gan dạ lắm, không có gì làm anh sợ được đâu. Anh rất muốn thử.
Lam cảm động, Tùng luôn luôn đối xử tốt, luôn luôn làm nó vui vẻ. Còn nó, nó chưa bao giờ làm được gì cho Tùng. Cả lời tỏ tình của Tùng, nó cũng để lơ lửng trên đầu, nhưng Tùng không thúc ép, mà cứ luôn quan tâm, chờ đợi nó. Nó nợ Tùng quá nhiểu rồi ...Hôm nay, nó không nghĩ rằng Tùng sẵn sàng làm bệnh nhên cho nó nữa...
- Đừng nghĩ ngợi nữa, làm nhanh đi, anh nôn nóng quá rồi, hi hi.
- Anh Tùng giỏi quá! Em có chết cũng không dám đâu.
- Đừng nói vậy làm chị Hai em nhụt chí chứ, ai cũng có thể mà, anh tin tưởng 100% chị Hai em sẽ làm tốt. Quan trọng chúng ta có dám hay không thôi. Lam nhỉ?
Tùng lại cười, nhìn nụ cười ấy, Lam như được tiếp thêm can đảm. Nó gật đầu:
- Uhm, anh nói đúng, ai cũng có thể. Em chuẩn bị dụng cụ đây, anh chờ em tí nhé.
Lần này do rút kinh nghiệm lần trước làm với thầy, nên nó trông có vẻ thành thục, pro hơn . Giai đoạn đưa cây kim vào với nó là khó khăn nhất (đương nhiên ). Nó tự nhủ nếu lấy được máu của Tùng rồi không được mừng rỡ quá mà quên...rút kim. Nó tập trung tối đa, oa, máu đã bắt đầu chảy vô bơm tiêm rồi. Nó muốn nhảy cẫng lên nhưng cố kiềm chế. Lấy được hơn 1 cc, nó rút kim ra, dùng bông băng đắp lên vết kim. Nó mỉm cười sung sướng:
- Em làm xong rồi. Anh thấy đau không?
- Không đau tẹo nào, em giỏi lắm.
Tùng vừa nói vừa cười, nhưng nếu để ý, sẽ thấy nụ cười của Tùng...héo như lá úa .
- Cả nhà thấy chưa? Chỉ có anh Tùng là tin con thôi, anh ấy