Sau buổi xem phim, Tùng chở nó về. Quá mệt mỏi, nó chìm vào giấc ngủ nhanh chóng…
- Lam, Lam, thầy tìm mi kìa.
- Đừng đùa nữa, ta mệt lắm rồi…
- Ta không đùa, sau bữa đó, ta tự biết là không nên đùa với mi mấy chuyện như thế nữa.
Lam uể oải nhìn ra cửa. Thầy đang đứng đó thật. Nhưng sao nó thấy quá xa vời...
- Đi đi, còn ngồi đó làm gì.- Diệu giục.
Nó không thể gặp mặt thầy lúc này được. Nó vẫn chưa đủ bình tĩnh và can đảm để đối diện với thầy.
- Ta…
Chưa nói hết câu với hai đứa bạn, nó đã bị thầy kéo đi. Có lẽ thầy không đủ kiên nhẫn để đứng đợi nó. Nó bàng hoàng sửng sốt. May làm sao, trong lớp chỉ có ba đứa nó và mấy thằng con trai. Mấy tên đó đang bận tán dóc về trận bóng đêm qua nên không để ý đến thầy và nó. Diệu và My cũng há hốc mồm kinh ngạc.
- Thả ra.
- Tôi không thả.
- Thấy có thả không?
- Tôi không thả đấy, em giỏi làm gì tôi đi.
Đương nhiên, nó nào dám làm gì thầy chứ. Nó đành để mặc thầy kéo đi.
- Đi đâu đây?
- Sân thượng.
Đến nơi, Nam thả nó ra. Nó cầm cổ tay xuýt xoa vì đau.
- Xin lỗi, đưa tôi xem nào.
- Không cần.
- TẠI SAO EM LẠI NHƯ THẾ CHỨ?
Tiếng quát của Nam làm nó giật mình.
- Em nghe tôi hỏi không?
- Hỏi gì chứ?
- Em lại nói trống không với tôi nữa à? Thôi mặc em…Em nghe đây, dạo này em đi học bằng cái gì? Tại sao lại không để tôi chở?
- Đi xe máy. Không muốn làm phiền thầy nữa…
- Xe máy? Em biết đi khi nào, có bằng lái xe chưa mà đi?
- Có rồi, anh Tùng tập hồi nghỉ hè.
“Lại là Tùng à”- Nam tức giận nghĩ.
- Vậy à? Giỏi nhỉ?
- Đúng, em không tầm thường như thầy nghĩ đâu.
- Tôi bảo em tầm thường khi nào.
- Tự thầy biết.
- Em…
Lam không biết dũng khí ở đâu mà nó nói năng với thầy như thế. Nó cố nói như vậy, để che giấu sự yếu đuối của nó. Lúc này nó đứng rất gần thầy, có thể nghe được nhịp đập của tim thầy…Nó lo sợ, nó sẽ lại đau, lại khóc, lại cần đến bờ vai Tùng. Từ lúc gặp Nam đến giờ, nó vẫn chưa nhìn thẳng vào mặt Nam, dù rất muốn được nhìn thấy đôi mắt, khuôn mặt Nam - khuôn mặt mà hơn 2 tuần nay nó rất nhớ, nhưng cố chôn chặt nỗi nhớ ấy vào sâu thẳm con tim.
- Thầy còn muốn nói gì nữa không?
- Còn, còn rất nhiều là đằng khác. Tại sao em lại tránh mặt tôi?
- Nực cười, em tránh mặt thầy khi nào chứ? Thầy đừng tưởng tượng quá chứ!
- Em nói với tôi như vậy à?
Giọng Nam thất vọng và hơi chùng xuống. Lam cố giữ ình tỉnh táo, cố giữ để không bị dao động. Nó không nhìn Nam, nên không thể thấy đôi mắt đượm buồn của Nam.
- Xin lỗi, nhưng có gì em nói nấy thôi.
- Em nghe đây, tôi không hề tưởng tượng. Sự thật là em tránh mặt tôi. Mỗi lần thấy tôi đến gần, em lại vọt chạy đi đường khác. 5,6 lần như vậy, có thằng ngốc cũng biết, huống hồ gì tôi chứ.
- Thầy tự đề ình đấy à?
- Tôi, tôi không có ý đó.
- Thầy còn nói gì nữa không?
- Em chán nói chuyện với tôi như thế sao? Em chỉ thích nói chuyện với Tùng thôi chứ gì?
-…..
- Hôm qua tôi đến tìm em, nhưng không gặp. Em đi đâu à?
- Thầy chuyển nghề làm thám tử sao? Em đi đâu là quyền của em, thầy không cần bận tâm. Nhưng nếu thầy muốn biết thì em nói. Em đi xem phim với anh Tùng. Ok? Thầy hỏi xong chưa? Em phải về lớp.
- Thế à? Đi xem phim sao? Chắc