Thiều Ngọc ái ngại đứng đấy chưa lập tức đi ngay.
"Thầy ơi, thầy không sao chứ?"
"Không cần lo, đi lấy vở của cậu đi." Ôn Dĩ Hoài đỡ lấy y, nói với Thiều Ngọc "Có tôi ở đây lo cho thầy."
Thiếu niên gật đầu, ríu rít nói cám ơn rồi vội vã túm váy rời đi.
Giản Chiêu đứng thẳng, nhìn xuống thấy cái khăn quàng của mình vốn đã nhàu nhĩ bây giờ còn nát hơn, bung cả chỉ đỏ.
Bứt rứt hồi lâu mới kéo khăn ra, để lộ cái cổ trắng ngần.
Ôn Dĩ Hoài cầm lấy cái khăn, hòa nhã mỉm cười:
"Để em giúp thầy vứt đi."
"Sao lại vứt?" Giản Chiêu giật lại cái khăn, cuộn lại thành đống bùi nhùi rồi ôm vào lòng "Mới bung xíu chỉ, về dùng kéo cắt đi, cái khăn này vẫn còn xài được mà."
"Thầy à."
Anh cười khổ, dường như đã hình dung ra được hoàn cảnh của Giản Chiêu.
Phải sống trong khốn khổ thế nào mới không dám vứt một cái khăn quàng nhìn cũ kĩ như mớ giẻ này chứ.
(Thật ra không đến mức đấy, nhưng Ôn Dĩ Hoài đã quen sống xa xỉ nhung lụa thì nó chẳng khác gì mớ giẻ.)
"Khăn này không đủ giữ ấm nữa đâu, thầy để em vứt đi, em sẽ mua cho thầy cái khăn mới."
Giản Chiêu ngẩng đầu nhìn anh.
"Làm gì cậu phải..."
"Thầy, em quý thầy lắm." Ôn Dĩ Hoài cười dịu dàng, nửa khuôn mặt được tia sáng rọi lên, làm nổi bật vẻ điển trai ấm áp "Dù sao sau này thầy còn dạy lớp em dài dài, coi như em muốn mua một món quà tặng thầy đi."
"Ai biết dài hay ngắn...à mà thôi, nếu cậu đã có ý tốt như vậy thì tôi chẳng từ chối đâu."
Giản Chiêu nhoẻn miệng cười.
"Nhưng tôi sẽ chẳng vứt cái khăn này đi đâu.
Cảm ơn cậu.
Sắp hết giờ nghỉ trưa rồi, tôi phải đi lên lớp mới, lát nữa gặp lại."
Y cười lên trông rất đẹp, khuôn mặt vốn hốc hác tái xanh lại như được truyền thêm sức sống, trông như bông hoa hiếm hoi nở trên cành cây xơ xác.
Ôn Dĩ Hoài hơi khựng lại, hai má chợt hồng lên, ngây người không thể thốt thêm câu nào.
Lúc sực tỉnh đã thấy Giản Chiêu đi xa, anh vội vã đuổi theo, sánh vai bên cạnh y, hỏi:
"Thầy định lên lớp bây giờ à? Thầy muốn đến lớp nào thế, để em dẫn thầy đi."
"Tốt, tôi cũng chưa biết đường." Giản Chiêu đẩy gọng kính to cộ lên sát mắt, nhìn vào tờ giấy ghi chép thời khóa biểu, nói "Hình như bây giờ tôi cần đến lớp 11A9 của bạn học Thiều Ngọc vừa nãy."
"À, ra là 11A9."
Ôn Dĩ Hoài gật đầu, đôi mắt lóe lên vẻ gì không rõ, thu lại nụ cười.
Giản Chiêu vẫn dán mắt vào tờ khóa biểu, nhưng vẫn để ý đến tâm trạng thay đổi của người bên cạnh.
"Cậu sao vậy? Lớp này có vấn đề gì sao?"
"Không có gì ạ, lớp A9 ngoan hơn lớp A5 nhiều, hơn nữa còn có hội phó, thầy không cần lo lắng việc giữ trật tự của lớp đâu."
Không biết có phải ảo giác hay không, khi nhắc đến hai chữ hội phó, tâm trạng của Ôn Dĩ Hoài tụt dốc, không còn vui vẻ hăng hái như bình thường.
Tuy vậy anh vẫn dẫn y lên cầu thang, đến được cửa lớp 11A9.
Trước khi rời đi, Ôn Dĩ Hoài vẫy tay, cười nói:
"Thầy ơi, tối nay em mang quà sang cho thầy, thầy nhớ để cửa chờ, đừng đi ngủ sớm."
"Ừm."
Nhận được câu trả lời theo ý muốn, Ôn Dĩ Hoài mới rời đi.
Vừa khuất bóng anh, chuông cũng reo lên.
Một đám học sinh lục tục quay lại lớp học.
Giản Chiêu đứng ở ngay lan can cầu thang, nhìn từng dòng người hối hả đổ xô nhau chạy vào lớp.
Chờ cho đến khi hành lang vắng người rồi mới đẩy cửa vào lớp.
Chẳng có gì đáng bất ngờ khi tất cả mọi ánh nhìn thấy trong lớp đều dán lên người y.
Tiếng xì xầm vang lên không dứt, những đôi mắt mở to kinh ngạc, những lời chỉ trỏ bàn tán vang lên xôn xao.
Giản Chiêu chậm rãi đi lên bục giảng, ngước đôi mắt màu hổ phách xinh đẹp bị mái tóc bù xù che khuất lên nhìn vòng quanh lớp, lập tức tiếng trò chuyện im bặt.
Ở bàn gần cuối kế cửa sổ, có một nam sinh mang dáng vẻ người lai ngoại quốc nổi bật, vẻ mặt thanh lãnh kiêu căng ngạo mạn khác hoàn toàn vẻ lạnh lùng của Phó Quân Thanh, mắt xanh, môi đỏ, tóc vàng, da trắng.
Đẹp không góc chết, ánh nhìn sắc bén như kẻ chí tôn cao cao tại thượng.
Hắn ta cũng đang nhìn lên đây, quan sát nhìn y đánh giá.
Thiều Ngọc ngồi đằng sau nam sinh này, vừa nhìn thấy y là hai mắt sáng rực, điên cuồng giơ tay vẫy chào:
"Thầy Giản, thầy Giản, là em, em ngồi đây nè!"
Nam sinh ngoại quốc nhíu mày,