Giản Chiêu hàn huyên với bà vài câu, đợi đến khi tâm tình bà ổn hơn rồi mới nhờ người gọi xe taxi đưa bà về.
Xong xuôi, y quay lại nhìn nam cảnh sát đứng nghiêm chỉnh đằng sau, mỉm cười, đưa bàn tay ra:
“Rất cảm ơn đồng chí đã phối hợp trong vụ việc lần này để giúp tôi chấn chỉnh học sinh.”
Nam cảnh sát cũng cười, bắt tay với y, đáp lại:
“Là chúng tôi phải cảm ơn thầy mới phải, nhờ kế hoạch của thầy mà lần này hốt được hẳn mẻ lớn luôn à.
Nguyên đường dây cung cấp hàng cần sa và thuốc lậu phía sau chúng tôi đều tóm gọn hết.”
“Cậu học sinh kia nhờ các đồng chí cứ giam hộ tôi trong ba ngày nhé.” Giản Chiêu nở nụ cười dịu dàng “Cứ áp dụng các hình phạt nhẹ nhàng, bỏ đói hay dọa cho đi trại giáo dưỡng cũng được.”
“Tất nhiên, chúng tôi sẽ khiến cậu ta có những kỉ niệm đáng nhớ, độ tuổi này dễ hù dọa, đảm bảo về sau chừa luôn.” Nam cảnh sát trêu ghẹo “Thầy cũng lưu manh ghê, tôi chưa thấy có giáo viên nào lên kế hoạch cho học trò mình phải ngồi buồng tạm giam đâu.”
Giản Chiêu cười ha ha, cảm nhận được thân thể đã có chút không khỏe, chào hỏi các đồng chí cảnh sát khác rồi lập tức rời khỏi.
Trời đã vào đông, trưa vẫn còn nắng ấm thì giờ thời tiết đã lạnh ngắt, mây che khuất trăng, tối mù tối mịt, con đường Giản Chiêu đi qua vắng lặng hiu hắt không bóng người, đèn đường nhấp nháy yếu ớt, mỗi bước đi đều vang tiếng giày chạm vào mặt đất, cảm giác đằng sau như có kẻ bám theo rình mò làm Giản Chiêu cảm thấy không khỏe.
Gió lạnh thổi qua từng cơn như cắt vào da thịt, y tự hỏi sao bản thân hôm nay không ăn mặc dày tí, thân thể không ngừng run lên, chân gần như đông cứng, tròng kính như phủ sương, không nhìn rõ xung quanh.
Giản Chiêu ghé vào trú nhờ mái hiên của một cửa tiệm đã đóng cửa, lau chùi hai tròng kính cẩn thận.
Không nghĩ tới lau mạnh quá làm tròng kính bên trái văng hẳn ra khỏi gọng, rớt xuống đất.
Giản Chiêu hơi bối rối, đeo kính tròn còn mỗi tròng bên phải lên, cảm giác bên mờ tịt bên rõ làm choáng váng cả đầu, không nhìn thấy tròng kính kia lăn đi đâu rồi.
Y khom người ngồi xổm, rũ mắt quờ quạng tìm, hấp tấp đến mức lồng ngực chấn động, phải ôm ngực ho khù khụ.
Đột nhiên bả vai cảm nhận được có đồ vật đè lên, một cái áo khoác dày rộng phủ lên người y.
Giản Chiêu giật mình, nhận ra có người không biết từ lúc nào vô thanh vô tức đi đến đằng sau mình.
Y giật mình, đứng bật dậy, nheo mắt nhìn chằm chằm dáng người cao lớn trước mặt cùng vẻ mặt lạnh băng quen thuộc, hít hít mũi, ngờ ngợ hỏi:
“Phó Quân Thanh?”
“Ừm, là tôi.
Thầy đừng sợ.” Phó Quân Thanh đáp lại bằng chất giọng trầm trầm khàn khàn, mặc áo thun đen, cái áo khoác