“A Chiêu, con nghe này.” Người đàn bà sờ lên bụng mình, nói với y “Ta đang mang thai con của Phó Khiêm, là gia chủ nhà họ Phó.
Nếu ta sinh được con trai thì chỉ được hưởng chút lợi lộc, thằng bé vẫn sẽ đứng sau Phó Quân Thanh.
Phó Khiêm quyết định bồi dưỡng cho tên con riêng đó làm người thừa kế hưởng toàn bộ gia sản.
Mà ta chỉ là mẹ kế của nó, còn là vợ hai, nếu toàn bộ Phó gia rơi vào tay Phó Quân Thanh thì ta cùng con ta đều khốn đốn.”
“Vì thế, Phó phu nhân muốn hãm hại Phó Quân Thanh, để giành quyền thừa kế về cho đứa con trong bụng mình.” Giản Chiêu tiếp lời bà.
Người đàn bà kích động, dường như đã tưởng tượng ra khung cảnh giàu có xa hoa trong tương lai:
"Đúng, nếu thằng ranh kia trở thành phế vật, thì toàn bộ của cải đều thuộc về hai mẹ con ta rồi.
Gia tài nhà họ Phó kếch xù cỡ nào chứ.
Nếu muốn vậy thì A Chiêu à, con cần phải giúp ta, con là thầy chủ nhiệm của nó, ôi thánh thần thiên địa đang phù hộ ta, con sẽ dễ dàng xử lí Phó Quân Thanh, có thời gian tiếp cận nó trong trường, chỉ cần A Chiêu động tay động chân với tên đó là…là… "
Khuôn mặt bà ta đỏ như gấc, dường như còn muốn nói tiếp nhưng Giản Chiêu đã không kiên nhẫn ngắt ngang:
“Xin lỗi, Phó phu nhân, việc này tôi không làm được, và cũng không bao giờ làm.”
Y vững giọng nói tiếp, vẻ mặt nhu hòa vừa nãy đã biến mất:
“Và trên hết, xin phu nhân nhớ cho, ngay từ khi mẹ tôi mất là bà và tôi chẳng còn quan hệ gì nữa rồi.”
Phó phu nhân, nói đúng ra là Tôn Nhưỡng, há miệng ra nhưng lại chẳng thốt được câu nào, mồ hôi vã đầy trán cũng không thèm lau.
Giản Chiêu nhìn bộ dạng đơ người của bà, quay người rời đi, để lại một bóng lưng gầy yếu nhưng đứng thẳng vững vàng, nói một câu cuối cùng:
“Phu nhân cũng có tuổi, nên bớt làm việc thất đức tích phước cho mình và đứa con đi, làm việc ác dễ bị nghiệp quật lắm.”
Rồi y nhanh chân ra khỏi chỗ đó, không quay đầu nhìn lại đằng sau.
Đến chỗ ngã rẽ, vì không dừng lại kịp mà đâm sầm vào một người, có bàn tay vươn ra đỡ lấy y, nhìn lên thấy mái tóc đỏ rực dưới ánh mặt trời, khuôn mặt đầy thâm ý cùng đôi mắt híp lại của Triệu Thiên Kiệt.
Cuộc nói chuyện vừa rồi, đã bị hắn nghe thấy hết.
Hai người nhìn nhau trong giây lát rồi tự rời tầm mắt đi, sánh vai cạnh nhau về lại phòng bệnh của Phó Quân Thanh, chẳng ai nói câu nào nhưng vẫn tự ngầm hiểu được.
Gió thổi qua đem theo hơi ẩm, lá cây rung rinh nhè nhẹ làm vạt nắng xen kẽ bóng râm trên đất cũng di chuyển.
Trong phòng chờ bệnh viện tấp nập người qua lại, tiếng máy báo số cùng tiếng nói chuyện hòa vào nhau.
Đi gần đến cửa, Triệu Thiên Kiệt lại mở lời phá vỡ không khí yên lặng giữa hai người:
“Người đàn bà đó, ý tôi là Phó phu nhân, đầu óc không được thông minh, hén?”
Dễ dàng đem kế hoạch của mình đi nói với