Sáng ngày hôm sau, trời quang đãng, tuyết rơi nhẹ, sân trường vẫn được bao phủ mảnh trắng xoá.
Giản Chiêu thức dậy sau cơn ác mộng hành hạ đêm qua, quầng mắt thâm với bọng mắt to, trông như người thiếu ngủ.
Y cuộn mình trên giường, mơ màng muốn ngủ tiếp, rồi chợt nhớ ra hôm nay mình có tiết lên lớp, lại phải vội vàng bò dậy.
Trên tủ đầu giường có đặt một hộp hình chữ nhật nhỏ màu đen, bên trong là chiếc kính cận gọng tròn hiệu Hato mới toanh.
Cái hộp này là do Phó Quân Thanh mang đến vào tối hôm trước, lúc đấy Giản Chiêu đang lúi húi trong bếp nên không biết, đến khi anh ta đã về rồi mới thấy.
Nhìn Phó Quân Thanh lạnh lùng như vậy nhưng lại rất tinh tế, chọn gọng loại tốt, đeo không thấy nặng sống mũi, tròng kính lại vừa vặn trùng với số đo cận thị của y.
Giản Chiêu rất cảm kích anh, lấy ra lau chùi một phen rồi đeo lên ướm thử, chụp một bức hình gửi qua cho Phó Quân Thanh với dòng tin nhắn [Cảm ơn nhiều nhé, nhìn khá hợp với tôi *icon nháy mắt*]
Phó Quân Thanh nhanh chóng phản hồi: [Đẹp lắm.]
Giản Chiêu: [Cậu mua nó bao nhiêu? Tôi sẽ gửi lại tiền.]
Phó Quân Thanh: [Không cần, chẳng đáng bao nhiêu cả.
Tôi tặng thầy.]
Có thể vì sợ y áy náy, ngay khi sắp tắt điện thoại, Phó Quân Thanh nhắn thêm một câu: [Tiền không quan trọng đối với tôi.]
Gửi lại anh vài icon cười rồi thôi.
Giản Chiêu soi mình qua giương, thần sắc hôm nay của y tệ hơn nhiều lắm vì trải qua cú sốc khá lớn.
Nhưng y nhanh chóng lấy lại tinh thần, nhìn cặp kính mới xuất hiện tương xứng trên khuôn mặt, nỗi buồn bị cuốn phăng đi ngay.
Tỉ mỉ dùng lược chải chuốt mái tóc xoăn, cố ém nó xuống cho tóc không xù lên, nhanh nhẹn tròng quần áo vào rồi xách theo cặp táp đi xuống dưới.
Sân đầy tuyết nên buổi chào cờ được thực hiện tại lớp, vì thế giáo viên phải đến lớp sớm hơn.
Giản Chiêu đi bộ trong hành lang, gật đầu với những nam sinh nghịch ngợm mở miệng chào rõ to khi bọn chúng chạy ngang qua.
Tất cả hối hả bắt đầu cho một ngày mới.
Y phấn chấn nhìn xung quanh, còn chưa kịp cảm thán câu nào thì vấp chân đâm sầm vào một người.
Cơ thể loạng choạng muốn ngã ra đằng sau thì may mắn được người trước mặt đỡ lấy, giọng hách dịch của Mặc Đình Xuyên vang lên:
“Mắt mũi thầy để đâu vậy hả? May mắn cho thầy là tôi đứng đây, nếu không là thầy té lăn ụp mặt xuống dưới đất rồi!”
“À ừ, cảm ơn.”
Giản Chiêu đứng vững, chỉnh lại cặp kính bị lệch qua một bên, xoa xoa cái mũi bị đụng đến đỏ ửng, định bước tiếp thì thân hình cao lớn của Mặc Đình Xuyên đã đứng chặn trước mặt, né qua một bên thì người hắn cũng nghiêng qua, lúc này mới biết hắn cố ý không cho y đi tiếp.
Giản Chiêu nhích qua nhích lại vẫn bị chặn đứng, ngẩng đầu nhìn hắn, vẻ khó hiểu:
“Bạn học Mặc?”
“Hửm?” Hắn ngạo nghễ nhướng mày.
“Cậu đang chặn đường tôi.
Có thể để tôi đi qua không?” Giản Chiêu lịch sự hỏi.
Mặc Đình Xuyên vẫn đứng lì ở đấy.
Chiều cao chênh lệch đem lại cảm giác áp bức rất lớn, lúc hắn híp mắt nhìn y luôn đem đến cảm giác áp đảo đe doạ.
Giản Chiêu không thoải mái, định xoay chân tìm đường khác thì hắn đã có động tĩnh.
Mặc Đình Xuyên vươn tay chạm nhẹ vào gọng kính của y, hàm hồ hỏi:
“Kính mới à?”
“Ừ?”
“Sao gọng kính kia lại bể rồi?” Mặc Đình Xuyên hỏi.
“Bể thì bể thôi, lí do là gì thì vì sao cậu phải quan tâm?” Giản Chiêu nghiêng đầu né khỏi tay hắn, không còn kiên nhẫn, sốt ruột nói “Làm ơn nhường đường, tôi còn phải lên lớp.”
“Thầy đang yêu đương à?” Hắn không chịu tránh đi, đôi mắt màu xanh loe loé như rắn độc nhìn chằm chằm khuôn mặt y như dò xét, hỏi một câu không đầu không đuôi.
“Không, cậu hỏi vấn đề này làm cái gì?”
Giản Chiêu nhướng mày nhìn hắn.
Đột nhiên bàn tay của Mặc Đình Xuyên lại giơ lên nâng cằm y, ngón tay cái sờ đến bờ môi dưới mềm mại của Giản Chiêu, còn khẽ vuốt v e, đầu cúi sát xuống nói thầm thì bên tai y:
“Không yêu đương mà môi bị ai gặm cho sưng thế này à? Thầy nói dối tệ quá, sao qua mắt được tôi, lát nhớ cẩn thận đừng để tên học sinh nào tinh ranh nhìn ra đấy.”
Nói rồi Mặc Đình Xuyên mỉm cười rồi lách mình qua rời