Trên bàn đã bày đủ những món ăn nóng hổi với mùi thơm nức mũi.
Triệu Thiên Kiệt ăn như gió bão, thoáng chốc đã chén sạch hai bát cơm đầy.
Hắn chỉ ăn những món do Giản Chiêu nấu, còn những món Ôn Dĩ Hoài làm ra thì không thèm đụng đũa đến.
Ăn xong thoải mái ợ một tiếng rồi ngả lưng dựa ra ghế, tay đặt trên bàn chống cằm nhìn Giản Chiêu đang nhét ngọn rau cải vào miệng.
Y ăn chậm, nhai kĩ, ăn từ từ và đôi mắt thì hướng về bàn ăn nhưng tâm hồn đã trôi xa tăm tắp tận đâu, hai má phồng lên làm răng Triệu Thiên Kiệt hơi ngứa, muốn cắn một cái.
Nhìn y hệt như con thỏ vậy.
Một con thỏ mềm mại nhỏ nhắn lại ngồi ăn cơm cùng hai con sói, bị chúng nhìn chằm chằm thèm thuồng mà ngơ ngác không biết.
Lũ sói luôn muốn làm thịt thỏ nhỏ, nhưng lo lắng thỏ trắng sẽ hoảng sợ bỏ chạy, nên chỉ có thể nhịn xuống, bày ra bộ mặt giả tạo để lừa gạt lòng tin của thỏ trắng, rồi từ từ tiếp cận, một phát hốt gọn.
Triệu Thiên Kiệt tự bật cười vì sự liên tưởng thú vị của bản thân.
Giản Chiêu đang mải ăn cơm cũng bị tiếng cười của hắn làm giật mình, ngẩng đầu lên thấy đôi mắt đầy thâm thúy lại điên cuồng của Triệu Thiên Kiệt đang nhìn mình chằm chằm, trái tim chợt giật thót.
Hai người đối mắt với nhau mấy giây.
Còn chưa kịp lên tiếng hỏi thì Ôn Dĩ Hoài đã gắp cho y một miếng thịt ngon, vì hành động này mà tầm mắt Giản Chiêu chuyển qua hướng về phía anh.
Ôn Dĩ Hoài mỉm cười, trong lòng âm thầm dễ chịu, lại vờ như vu vơ nói:
"Thầy, ăn thịt đi, nãy giờ thấy thầy cứ ăn rau không à."
"Ừ, cảm ơn."
Giản Chiêu lí nhí đáp, rồi lại vùi đầu vào ăn cơm.
Dạ dày y không tốt, lại có bệnh về đường tiêu hóa, vì thế mỗi lần ăn cơm đều chậm rãi nhai kĩ, dẫn đến việc ăn rất lâu.
Ôn Dĩ Hoài đã ăn xong, nho nhã rút khăn ra lau miệng, rồi khoanh tay ngồi nhìn Giản Chiêu.
Y thấy cả hai người đều nhìn về phía mình, vừa sốt ruột vừa ngại ngùng, vờ như không thấy, đẩy mạnh tốc độ nhai cơm.
Chưa ăn xong đã nhồi hết vào miệng, hai má đều phình ra, không kịp ngồi nghỉ cho tiêu cơm, Giản Chiêu đã đứng dậy dọn dẹp.
Xong bữa, Ôn Dĩ Hoài phụ trách rửa bát, Triệu Thiên Kiệt lôi kéo Giản Chiêu ngồi xem tivi.
Cái tivi bé tí, cũ kĩ được đặt trong phòng này là phần thưởng cuối năm mà nhà trường dành tặng cho giáo viên.
Tivi đúng kiểu cổ điển, lỗi thời, dành để coi các kênh truyền hình, nhìn qua liền biết là đồ cũ mua lại chứ không phải hàng mới.
Thật ra không phải giáo viên nào cũng được tặng cái tivi này, vốn dĩ phần thưởng khác nhau, nhà trường hào phóng bỏ tiền mua đủ loại tivi lớn bé hiện đại từ màn hình cong đến loại nhỏ 50 inch, rồi bày biện trong phòng giáo viên để ai nhanh chân đến hốt được cái nào thì đem về, xem như tổ chức cuộc chơi vui vẻ cho các giáo viên.
Giản Chiêu là người mới, không có quan hệ nhiều nên chẳng nhận được thông báo, đến lúc tất cả tivi xịn đều được đem đi còn dư lại mỗi cái hàng cũ này không ai ngó đến thì y mới biết được có vụ này.
Cuối cùng chỉ có thể vui vẻ chọn cái tivi từ thời nào.
Giáo viên y thân thiết nhất là Chương Dư cũng không may mắn hơn, đến trễ quá nên chỉ đem về được một loại màn hình nhỏ, thà xem điện thoại có khi còn xịn hơn, thế là anh ta đem bán quách nó đi rồi gom hết tiền lương thưởng mua điện thoại đời mới.
Giản Chiêu thấy cũng bình thường, không có gì hết nhưng mấy tên học trò kia thì không thấy vậy, Triệu Thiên Kiệt lúc nhìn thấy món quà tặng cũ rích này thì sừng sộ lắm, định làm ầm lên,