Mã Chí Phong nghe Lí Khoái Lai nói muốn tìm bố cậu, liền tức xì khói: "Em không có đòi cậu ta 50 tệ, thật sự chỉ mượn đúng 10 tệ thôi."
Bành An Thâm gật gật đầu nói: "Ừm, Mã Chí Phong đúng là chỉ hỏi em 10 tệ."
"Đúng là vậy mà, Mã Chí Phong em dám làm dám chịu, có bao giờ nói dối đâu?" Mã Chí Phong thấy Bành An Thâm thừa nhận, trong lòng liền cao hứng trở lại.
Lí Khoái Lai chỉ vào mặt Bành An Thâm nói: "Chí Phong, em xem, vì em mà ba của An Thâm đã đánh cậu ấy thành ra như vậy, đến bây giờ các dấu tay in trên mặt vẫn chưa biến mất hẳn.
Hôm qua, ba cậu ta còn đòi đến trường tìm em, nói là muốn báo cảnh sát, nếu không phải là thầy ngăn lại thì bây giờ em cũng sẽ không thoải mái đứng trước mặt thầy như vầy đâu."
Sắc mặt của Mã Chí Phong lập tức tái nhợt đi, dù sao cậu cũng chỉ là học sinh, nếu như bị phụ huynh tìm tới tận cửa, thì nhà trường chắc chắn sẽ thông báo cho ba cậu biết, sự việc lúc đó sẽ trở nên vô cùng nghiêm trọng.
"Thầy Lý, em, em chỉ là muốn mượn cậu ta 10 tệ thôi."
"Cách nói này có phải là Thiết Thủ dạy em không?" Lí Khoái Lai lạnh nhạt nói.
"Em.." Mã Chí Phong ấp ấp úng úng, nghẹn đến nói không được.
Đúng như lời Lí Khoái Lai nói, chiêu này thật sự là do Thiết Thủ dạy cho cậu.
Ngoài mặt thì nói là "mượn", nhưng lại dùng giọng điệu uy hiếp để đòi, đám học sinh ngoan ngoãn đó nhất định sẽ đưa cậu tiền.
Nếu như có người chất vấn, cậu liền nói là mượn tiền, thì sẽ có thể né tránh được trách nhiệm.
Còn về việc khi nào mới trả lại tiền thì ai mà biết được chứ?
Lí Khoái Lai tiếp tục nói: "Em đừng tưởng nói như vậy là có thể né tránh trách nhiệm, thực ra em đã thực hiện một hành vi vi phạm pháp luật.
Năm nay em cũng đã 16 tuổi rồi, nên chịu trách nhiệm cho hành vi của chính bản thân mình gây ra."
"Em sai rồi, sau này em sẽ không tìm Bành An Thâm đòi tiền nữa." Mã Chí Phong nghiến răng, nghiêm túc nói: "Nhưng, em thật sự chỉ đòi 10 tệ, không phải 50 tệ."
Lí Khoái Lai quay đầu nhìn Bành An Thâm: "Sao em lại lấy trộm những 50 tệ, bên trong vẫn còn ẩn tình gì à?"
Bành An Thâm thấy mọi chuyện đã thành như vậy rồi, liền nói ra thêm hai cái tên của học sinh lớp trên nữa, mỗi người bọn họ đòi cậu 20 tệ.
"Hóa ra là bọn họ." Mã Chí Phong tức giận mắng to, "Em chỉ dám đòi 10 tệ, bọn họ vậy mà dám đòi những 20 tệ."
"Mã Chí Phong, bây giờ mà em còn dám la lớn như vậy? Bất kể là 1 tệ hay 10 tệ, em làm như vậy là phạm pháp rồi.
Nếu như không phải thầy ngăn cản ba của An Thâm, em bây giờ sợ là chỉ có thể húp cháo qua ngày thôi đấy." Lí Khoái Lai tức giận nói.
Mã Chí Phong cúi đầu: "Em, em không phải đã nhận sai rồi sao?"
"Em cần nhiều tiền như vậy để làm gì vậy hả? Trong khi ông nội em mỗi ngày đều đã cho em tiền tiêu vặt rồi mà."
Mã Chí Phong trầm mặc không nói lời nào.
"Em không nói thầy cũng biết, vào quán nét chơi game phải không?" Lí Khoái Lai cười lạnh nói.
"Thỉnh thoảng em có chơi một chút." Mã Chí Phong nhỏ giọng trả lời.
Lí Khoái Lai thở dài một hơi.
"Thiết Thủ cũng không phải dạng người tốt lành gì, cách cậu ta dạy em đòi tiền như vậy sẽ hại chính bản thân em thôi.
Lâu dần, em sẽ quen với việc đòi tiền người khác như thế, bây giờ là đòi học sinh, sau này ra đời sẽ đòi người trong xã hội, lúc đó chắc chắn sẽ gặp chuyện chẳng hay ho gì."
"Anh ấy chỉ đưa ra ý kiến như vậy, cũng không bảo em phải làm theo." Mã Chí Phong chột dạ, "Thầy Lý, em hứa với thầy, sau này nhất định sẽ không đòi tiền Bành An Thâm nữa."
Lí Khoái Lai biết là dục tốc bất đạt, Mã Chí Phong bị Thiết Thủ xúi giục lâu như vậy, cậu ta bây giờ chính là đang rơi vào thời kỳ nghiêm trọng nhất của "bệnh phụ" (đây là căn bệnh đề cập đến những suy nghĩ, hành động và giá trị tự cho mình là đúng đắn của thanh thiếu niên), có thể khiến cho Mã Chí Phong không hận Bành An Thâm cũng có thể xem là đã tốt lắm rồi.
Về phần còn lại, đành phải từ từ dạy dỗ tiếp.
Lí Khoái Lai để Bành An Thâm về lớp trước mới tiếp tục nói: "Chí Phong, mỗi một bạn học đều có cha có mẹ.
Ví như Chí Đông, mặc dù trong lòng em cảm thấy cậu ấy không quan trọng, nhưng đối với cha mẹ cậu ấy, cậu ấy chính là món bảo vật vô cùng quý giá.
Còn có An Thâm, dáng vẻ lo lắng hôm qua của cha mẹ cậu ta, chỉ hận là không thể tìm em tính sổ ngay lập tức thôi.
Hơn nữa những học sinh này, bình thường đối xử với em cũng không tồi, em đối xử với bọn họ như vậy, làm sao có thể chấp nhận được cơ chứ."
Mã Chí Phong đứng ở đó không nói một lời nào, chân phải đá nhẹ xuống đất, như thể đang suy nghĩ lại mọi chuyện.
"Haiz, em đừng tưởng