Tống Hiểu Phương nhìn tên đàn ông đạo đức giả đứng cạnh cô, đây đã là lần thứ ba cô muốn cầm cái máy ghi âm đập nát đầu của anh ta rồi.
Khi nãy là ai vừa dùng máy tính vừa nói bụng đói hả?
"Ha ha ha, nhưng ta thì đói rồi.
Nào, chúng ta ăn cơm trước đi." Bàng Quang Huy kéo cái bàn tròn ra giữa, Lí Khoái Lai nhanh chóng về phòng lấy ghế rồi chạy như bay ra ngoài.
Tống Hiểu Phương nhìn thấy bộ dạng đó của Lí Khoái Lai, không khỏi thầm bĩu môi: Sao tên Lí Khoái Lai này lại giống Ngô Đại Bàng, không biết xấu hổ đến vậy cơ chứ?
Rõ ràng là lười biếng, lại dám nói như thể hy sinh bản thân vì công việc.
Mồm thì nói không đói, nhưng vừa nghe ăn cơm liền chạy còn nhanh hơn cả thỏ.
Càng khiến cô tức hơn chính là anh ta lại dám lấy cô ra làm cái cớ để hiệu phó Bàng mau chóng dọn cơm ăn, bao nhiêu cái tốt anh chiếm hết, còn cái không tốt thì trực tiếp đổ thẳng lên đầu cô.
Tên nam nhân không biết xấu hổ này chắc rồi sẽ giống tên Ngô Đại Bàng kia, cả đời cũng không kiếm được một cô bạn gái!
Dù sao chi phí là do nhà trường chi trả, Bàng Quang Huy cũng không bạc đãi mọi người, mua về toàn là những món ngon, bốn người nhưng mua về phần ăn cho năm người.
"Thật là ngon quá." Lí Khoái Lai cũng không khách khí, toàn gắp thịt ăn.
Tiền lương của anh còn chưa được phát, nên bữa giờ anh gần như không được ăn thịt mấy.
"Quỷ đói đầu thai." Tống Hiểu Phương trừng mắt nhìn Lí Khoái Lai.
Lúc này, hình tượng Lí Khoái Lai trong lòng cô tụt dốc không phanh, cái gì mà biết sáng tác, đánh đàn lại hát hay, đều đã trở thành bọt biển cả rồi.
Ăn cơm xong, Lí Khoái Lai nói đã tải hết tài liệu về máy tính, muốn mang về phòng mình làm.
Khi nào làm xong, anh ta sẽ gọi điện báo cho các lãnh đạo.
Bàng Quang Huy cảm thấy như vậy cũng tốt, bọn họ cứ đứng bên cạnh nhìn cũng chẳng có tác dụng gì chỉ tổ lãng phí thời gian, chi bằng về phòng tắm rửa hay làm gì đó có ích hơn rồi đợi Lí Khoái Lai gọi điện thoại là được.
Tống Hiểu Phương mong cho Lí Khoái Lai về lẹ lẹ để cô còn đi tắm nữa.
Lí Khoái Lai ôm máy tính về ký túc xá của mình, đóng cửa lại, nhanh chóng xử lý nốt khóa kiện.
Quả nhiên chưa tới một giờ sau, Lí Khoái Lai đã làm xong rồi.
Anh chạy thử một lần, sửa lại vài lỗi nhỏ, cảm thấy không còn vấn đề gì nữa.
"Vẫn chưa đến chín giờ, mình sửa bài tập về nhà trước vậy." Lí Khoái Lai nhìn đến chồng vở tập làm văn chất chồng như núi trên bàn mà đau cả đầu.
Người khác đều nói công việc giáo viên nhàn hạ, một tuần chỉ có mười tiết, còn được nghỉ cuối tuần, nghỉ đông và nghỉ hè.
Nhưng bọn họ lại không nghĩ đến, bình thường giáo viên còn phải soạn giáo trình và sửa bài tập về nhà cho học sinh.
Ở bậc trung học còn có tiết tự học, nếu như học sinh có thắc mắc gì, giáo viên phải lập tức giải đáp.
Ngoài ra, một số bộ phận cấp trên khác còn thường xuyên giao cho giáo viên những công việc chẳng liên quan gì, càng khiến họ thêm bí bách và mệt mỏi.
Không như các nhân viên công tác tại các cơ quan khác, tan làm thì chính là tan làm, không cần phải làm thêm bất cứ cái gì nữa.
Tuy là nói giáo viên cũng phải bắt kịp với xu hướng kinh tế hiện nay, nhưng việc bắt các giáo viên đi học chuyên sâu về nó có thực sự cần thiết không? Để giáo viên tham gia các khóa đào tạo giảng dạy không phải sẽ tốt hơn sao?
Mỗi lần đi học mất vài ngày, còn phải nộp hơn một trăm tệ, lại không được đến trễ về sớm hay vắng học, nếu không lần sau sẽ phải qua đó học thêm lần nữa để thi lại.
Đương nhiên, muốn có kết quả học tập thì phải đi thi, nếu kết quả không đạt sẽ phải thi lại.
Vừa thấy Diệp Minh Quân gọi điện tới, anh mới chợt nhận ra giờ đã hơn chín rưỡi tối rồi.
"Chủ nhiệm Diệp, chào ngài." Lí Khoái Lai biết đối phương gọi điện vì điều gì.
Nhưng theo phép đối nhân xử thế, khi nhận điện thoại của người khác, nếu như muốn chủ động thì phải lắng nghe đối phương nói trước.
Dù sao cũng là người ta gọi qua trước, nghe người ta nói trước rồi mới trả lời thì mới có thể giành được quyền chủ động.
"Khoái Lai à, khóa kiện kia cậu làm đến đâu rồi?" Diệp Minh Quân lo lắng hỏi.
Lúc chín giờ, Bàng Quang Huy đã gọi điện cho ông, hỏi Lí Khoái Lai có gọi cho ông chưa.
Cả hai đều nói chưa, dù sao cũng vừa mới đúng chín giờ, nên đành đợi thêm nửa tiếng nữa.
Nhưng mãi đến chín rưỡi vẫn chưa thấy gì, nên ông gọi điện hỏi Lí Khoái Lai xem tình hình thế nào rồi.
"Tôi vừa làm xong rồi, đang định gọi điện cho ngài đây." Lí Khoái Lai cố ý nói.
"Vậy thì tốt quá rồi, bây giờ tôi và hiệu phó Bàng sẽ qua đó luôn." Diệp Minh Quân