Bặc Vĩ Quang nghe vậy lập tức vỗ ngực nói: "Khó khăn gì cơ chứ? Ngài cứ yên tâm đi, tôi nhất định sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ."
Cúp điện thoại, Bặc Vĩ Quang nói với Diệp Minh Quân: "Ông đi xử lý đi, đến lúc đó sẽ phát hóa đơn chi trả về."
Diệp Minh Quân gật đầu, đi tìm Lí Khoái Lai.
Lí Khoái Lai lắc đầu nói: "Chủ nhiệm Diệp, tôi còn muốn ứng trước ba trăm tệ nữa."
"Khoái Lai, cậu đừng có mà được nước lấn tới như thế nữa." Diệp Minh Quân cau mày.
"Lần trước tôi mượn tiền của cô Tống Hiểu Phương để về thăm nhà, trên đường gặp phải côn đồ bị chúng phá hỏng xe máy, đến giờ vẫn còn nợ cô Tống Hiểu Phương 380 tệ phí sửa xe."
Lí Khoái Lai vẻ mặt nhăn nhó: "Hơn nữa, tôi chỉ là ứng trước tiền lương thôi, cuối tháng phát lương trừ ra, cũng không phải là đòi thêm ba trăm tệ, cái này có gì khó xử đâu?"
Diệp Minh Quân lúc này mới biết đêm hôm đó Lí Khoái Lai bị côn đồ cướp bóc, ngoài việc bị thương ra thì chiếc xe máy mượn của người khác cũng bị hỏng.
Diệp Minh Quân không còn trách cứ Lí Khoái Lai nữa, ông lấy điện thoại gọi cho Bặc Vĩ Quang: "Hiệu trưởng, bây giờ thầy Lý thật sự rất khó khăn, nợ tiền sửa xe của người khác, bản thân cũng không còn tiền để mà ăn nữa rồi."
Bặc Vĩ Quang nghe xong trầm tư một lúc rồi mới nói: "Chuyện ứng trước lương thì cứ đi tìm Trương Hiền Binh, liên quan gì tới tôi."
Diệp Minh Quân ở cạnh Bặc Vĩ Quang nhiều năm rồi, nghe vậy liền hiểu ý ngay.
Ông lại gọi điện cho Trương Hiền Binh, nói chuyện ứng trước lương của Lí Khoái Lai.
"Chủ nhiệm Diệp, không phải là tôi không muốn cho cậu ta ứng, chuyện này có chút phức tạp.." Trương Hiền Binh không nói hết câu.
"Được rồi, cậu đi tim hiệu trưởng Bặc lần nữa đi, nếu không thầy Lý không có tâm tình làm khóa kiện cho lãnh đạo, đến lúc đó sẽ vô cùng phiền phức."
Diệp Minh Quân chỉ nói ngắn gọn tầm quan trọng của vấn đề.
Không lâu sau, Trương Hiền Binh cầm ba trăm tệ và một tờ hóa đơn ứng tiền ra.
"Thầy Lý, đều tại tôi, hôm đó hiệu trưởng Bặc không có ở văn phòng.
Tôi định lúc khác quay lại tìm ngài ấy, nhưng do bận rộn quá nên lại quên mất."
"Không sao." nhìn thấu cũng không cần phải nói toạc ra, Lí Khoái Lai không nói gì thêm, ký tên rồi cầm lấy ba trăm tệ.
Diệp Minh Quân thấy Trương Hiền Binh chuẩn bị rời đi thì vội vàng kéo lại: "Anh đưa luôn cho thầy Lý bốn trăm tệ đi, đây là thù lao cho hai lần làm khóa kiện."
"Cái này.." Trương Hiền Binh do dự.
"Đây là nhiệm vụ chính trị quan trọng, vốn dĩ hiệu trưởng Bặc nói tôi đưa tiền cho cậu ta trước, nhưng bây giờ trên người tôi không có nhiều tiền đến vậy.
Cậu nên biết rằng, chuyện này rất gấp cấp bách." Diệp Minh Quân nhỏ giọng nhắc nhở.
Trương Hiền Binh vừa nãy đến văn phòng Bặc Vĩ Quang hỏi về chuyến ứng tiền của Lí Khoái Lai, mới biết được bởi vì việc làm khóa kiện, nên không được chậm trễ.
"Được." Trương Hiền Binh lại lấy ra bốn trăm tệ, "Chủ nhiệm Diệp, lúc đó ngài nhớ giúp tôi thu hóa đơn đã ký tên nha."
"Được." Diệp Minh Quân vui vẻ cười nói.
Lí Khoái Lai cũng cầm lấy tập tài liệu báo cáo, ngồi xuống cẩn thận xem qua một lượt.
"Khoái Lai, hiệu trưởng Bặc muốn chiều thứ năm này phải có sản phẩm, chắc là không thành vấn đề chứ?" Diệp Minh Quân hỏi.
Lí Khoái Lai hiểu rõ, vừa nãy mình đã đưa ra yêu cầu, nếu như làm cái này vô cùng dễ dàng, chắc chắn sẽ khiến người khác cảm thấy bất mãn.
Anh giơ tập tài liệu trong tay lên, khó xử nói: "Chủ nhiệm Diệp, không phải là tôi già mồm đâu, vừa nãy nhìn thấy tập tài liệu báo cáo, vô cùng quan trọng, được làm vô cùng tốt, muốn làm thành khóa kiện, không phải chỉ một ngày là có thể làm được, ít nhất cũng cần hai ba ngày mới xong."
"Cái gì? Phải hai ba ngày lận á?" Diệp Minh Quân sốt ruột, "Ý của cậu là phải sau chiều thứ sáu mới xong được à?"
Lí Khoái Lai gật đầu: "Tốt nhất vẫn nên để tới chủ nhật, như vậy tôi sẽ có nhiều thời gian hơn để làm khóa kiện vào thứ bảy.
Ngài cũng biết đấy, chất lượng của khóa kiện cũng rất quan trọng, không thể chỉ vì gấp gáp mà làm đại cho xong được."
"Lúc này đã muộn lắm rồi." Diệp Minh Quân lắc đầu lia lịa, "Cậu nhất định phải cố gắng, tăng ca làm thêm giờ hoặc sao đó, phải hoàn thành trước mười giờ sáng thứ sáu."
Bặc Vĩ Quang cũng định sẽ gửi khóa kiện qua cho Hoàng Chí Thịnh xem lúc mười giờ, xem xong nếu không có vấn đề gì, ông ấy sẽ mời Hoàng Chí Thịnh ăn một bữa trưa.
"Đành vậy, tôi sẽ tăng ca làm thêm vào buổi tối, cố gắng hoàn thành vào sáng thứ sáu." Lí Khoái Lai cố tỏ ra nhăn nhó.
Đây chính là chiến lược của anh.
Nếu như lúc đầu anh nói chiều thứ năm có thể làm xong, Diệp Minh Quân chắc chắn sẽ đề nghị làm sớm hơn nữa.
Mà anh