"Vẫn còn.." Chu Thành Thắng ngẩn người một lát, sau đó lập tức lắc đầu, "Chắc là không còn nhiều đâu, lớp chúng ta đã mua chổi và mấy thứ đồ linh tinh gì đó, còn phải làm góc học tập ở phía sau nữa."
"Cây chổi kia của lớp có vấn đề gì à? Gì mà tới hai tệ rưỡi một cây? Không phải chỉ hai tệ thôi sao?" Lí Khoái Lai hỏi.
Chu Thành Thắng rốt cuộc cũng không bình tĩnh được nữa: "Hình như lúc đó là hai tệ rưỡi một cây, em hỏi ông chủ xem có thể rẻ hơn được không nhưng ông ta không chịu."
Lí Khoái Lai tiếp tục hỏi: "Là em tự đi mua chổi à?"
"Lúc đầu em định sẽ đi mua cùng với cán bộ khác của lớp, nhưng ngày đó bọn họ đều không rảnh, mà trong lớp lại cần dùng đến chổi gấp, nên em đã tự đi mua một mình." Chu Thành Thắng ấp ấp úng úng nói hết.
Lí Khoái Lai thở dài một hơi: "Thành Thắng, mỗi người phải nộp mười tệ để đóng vào phí hội viên của lớp, đối với học sinh nông thôn thì đây là một việc không dễ dàng gì.
Vậy nên số tiền này không được phép tiêu xài lãng phí.
Thầy thấy lớp khác mua chổi, mua hơn mười chiếc thì được giảm giá chỉ còn một tệ tám một chiếc, em mua đến hai mươi cây chổi, sao có thể hai tệ rưỡi một cây được cơ chứ."
Chu Thành Thắng nghe một hồi, mồ hôi túa ra.
"Chà, thời tiết hôm nay nóng quá.
Thầy ơi, bố mẹ em muốn em hôm nay về sớm."
Mặt của Lí Khoái Lai lập tức nghiêm nghị hẳn lên, "Có vài bạn đã xì xầm nói về chuyện của em, em đừng tưởng rằng mọi người không biết chuyện gì cả."
"Nói, nói em chuyện gì chứ?" Chu Thành Thắng hỏi.
"Chính là việc em mua đồ cho lớp, thường xuyên lấy tiền boa.
Ví dụ như, đợt mua chổi trước em có thể đã được ưu đãi một tệ tám một chiếc, nhưng em lại cấu kết với người bán nói họ viết biên lai hai tệ rưỡi một chiếc.
Hai mươi chiếc, em đã có thể đút túi bốn mươi tệ." Lí Khoái Lai nghiêm mặt lãnh đạm nói.
Lí Khoái Lai biết Chu Thành Thắng có tật như vậy nên học kỳ này đã yêu cầu cậu mỗi lần mua đồ gì đó cho lớp đều phải mang biên lai về, trên đó phải có chữ ký của người chi tiền và nhân chứng.
Nhưng lại không ngờ rằng Chu Thành Thắng lại tự mình đi mua, sau đó sẽ nhờ cán bộ lớp khác làm nhân chức, rồi lén lút lấy đi phần tiền chênh lệch.
Cũng chính bởi như vậy mà Chu Thành Thắng đã dần dần trở thành loại người đi vào con đường bàng môn ngoại đạo, sau này đã gây ra chuyện lớn.
Chu Thành Thắng ấp ấp úng úng nói: "Em không biết giá của cây chổi đó, em bị ông chủ đó lừa rồi."
"Thành Thắng, thầy kể em nghe một câu chuyện xưa."
Lí Khoái Lai ngẩng đầu nhìn lên bức tường tráng xi măng trước mặt, "Trước đây trong lớp của thầy có một lớp trưởng, cũng giống như em cậu ấy quản lý tiền của lớp.
Mỗi lần mua cho lớp một thứ gì đó, cậu đều sẽ lấy một chút tiền trong đó ra, cũng là ăn phần chênh lệch ở giữa.
Không nhiều, một lần chỉ khoảng mười tệ."
"Tuy rằng có bạn học biết được hành vi của cậu ấy, nhưng không có ai đứng ra vạch trần cậu ta.
Lâu dần, cậu ta lại cảm thấy loại tham lam mấy cái nhỏ nhặt này cũng chẳng tính là gì, nên cũng không nghĩ sâu xa gì nhiều."
"Nhưng sau này, cậu ta học xong trung học, đến làm công ở một nhà máy, thỉnh thoảng giúp nhà máy đó mua đồ, cũng lén lút ăn chặn chín mười tệ, cho rằng sẽ không xảy ra chuyện gì."
"Nhưng xã hội chính là xã hội, không giống như trường học, em phạm sai thì có thầy che chở, tìm mọi cách để giúp đỡ.
Lúc đó, sau khi nhà máy phát hiện chuyện đó liền lập tức báo cảnh sát, lớp trưởng của thầy bị bắt lại, ngồi tù ba năm." Lí Khoái Lai nói.
Chu Thành Thắng kinh ngạc kêu lên: "Cái gì? Bạn lớp trưởng đó của thầy bị bắt ngồi tù ba năm trong khi chỉ tham có mười tệ?"
"Đúng vậy, nếu như cậu ta tham lam hơn nữa, thì có lẽ thời gian ngồi tù không chỉ là ba năm đâu."
Lí Khoái Lai cố ý nói, "Nghe nói có những trường hợp cũng giống như vậy mà bị kéo ra pháp trường xử bắn nữa."
Lí Khoái Lai chẳng thèm quan tâm có thật là vậy không, dù sao bịa chuyện cũng là để dạy người mà, chỉ cần bốc thuốc đúng bệnh thì chắc chắn sẽ có tác dụng thôi.
Quả nhiên, Chu Thành Thắng bị dọa đến tái nhợt đi.
Thực ra, lần đầu tiên cậu dùng chiêu trò này để chiếm lợi trong lòng cũng cảm thấy rất sợ hãi.
Nhưng lần đầu tiên không bị phát hiện, tự nhiên lại kiếm được chút tiền, cảm thấy vô cùng tốt.
Lần thứ hai có cơ hội như vậy, cậu lại muốn tiếp tục lấy.
Lâu dần, hình thành thói quen.
Bây giờ