Ngô Đại Bàng tự thấy nhàm chán, định sẽ rời đi, nhưng khi nhìn qua cửa phòng của Lí Khoái Lai vẫn để mở, liền đi vào trong luôn.
"Lí Khoái Lai"
"Là phụ huynh của em nào đến tìm tôi vậy?" Lí Khoái Lai đang ở sân sau thì nghe thấy giọng của Ngô Đại Bàng.
"Em cậu đấy, giọng của tôi có già đến vậy không hả?" Ngô Đại Bàng có chút khó chịu.
"Ồ, hóa ra là chủ nhiệm Ngô Đại Bàng à, ngài định tối nay mời tôi ăn cơm đấy à?" Lí Khoái Lai lớn tiếng nói.
Ngô Đại Bàng lắc đầu lia lịa: "Không có đâu."
"Nếu như không có chuyện gì thì tôi phải đi nghỉ ngơi đây." Lí Khoái Lai muốn đuổi Ngô Đại Bàng đi.
"Lí Khoái Lai, tôi nói cho cậu biết, vừa rồi Hiểu Phương nói thích tôi đấy."
Ngô Đại Bàng cười nói, "Cho nên là sau này cậu đừng có mà nghĩ những điều không thể với cô ấy nữa."
"Cái gì? Ngô Đại Bàng, anh nói cô Tống vẫn luôn thích tôi à?" Lí Khoái Lai cố ý lớn tiếng nói.
Tống Hiểu Phương ở bên kia nghe được cuộc trò chuyện của hai người Lí Khoái Lai, liền nổi giận hỏi: "Ngô Đại Bàng, tôi thích anh khi nào hả?"
"Anh, anh nói giỡn ấy mà, Hiểu Phương, em đừng hiểu lầm." Ngô Đại Bàng thấy bị Lí Khoái Lai vạch trần, chỉ đành ngượng ngùng giải thích.
Lí Khoái Lai bỗng nhiên hiểu ra: "Hóa ra là như vậy à.
Chủ nhiệm Ngô, tôi nghe nói hình như trường chúng ta có một cô giáo nói về anh rất tốt."
"Phải không? Ai vậy?" đôi mắt nhỏ của Ngô Đại Bàng lập tức mở to ra, "Là cô giáo Tiêu Mĩ Mĩ thì phải?"
Tống Hiểu Phương và Tiêu Mĩ Mĩ là hai ứng cử viên yêu thích của Ngô Đại Bàng, anh thường lang thang trước cửa phòng của hai mỹ nữ này, nghĩ rằng nếu như không thể theo đuổi Tống thì sẽ đổi qua theo đuổi Tiêu.
"Hình như không đúng, phải là cô Bặc Lệ Quyên." Lí Khoái Lai nói.
"Cô ta?" Ngô Đại Bàng một mặt ghét bỏ, "Tôi không thích cô ta đâu.
Lí Khoái Lai, cậu hay nghe cô ấy nói thích tôi à? Cái này đúng tổn hại đến danh tiếng của tôi rồi."
Lí Khoái Lai lắc đầu nói: "Chủ nhiệm Ngô, người ta là con gái, cũng muốn giữ lại chút mặt mũi, cô ấy là cháu gái của Bặc Vĩ Quang mà."
"Vậy cũng đúng." Ngô Đại Bàng thầm gật đầu.
"Với lại, sau này anh có hỏi lại thì tôi cũng sẽ phủ nhận.
Trước nay chưa từng nói rằng Bặc Lệ Quyên thích anh." Lí Khoái Lai chém chắc như đinh đóng cột.
"Haizz, bản thân đẹp quá biết phải làm sao, bất kể là đêm hay ngày, đều không thể che đi hết được hào quang của tôi." Ngô Đại Bàng cố ý thở dài.
Ngô Đại Bàng vì sợ Tống Hiểu Phương không biết, còn cố ý chạy đến trước cửa phòng của cô nói rằng Bặc Lệ Quyên thích hắn, nhưng hắn chỉ một lòng một dạ thích cô mà thôi.
"Ủa, Lí Khoái Lai, cậu đóng cửa lại làm gì?" Ngô Đại Bàng thấy Lí Khoái Lai đóng cửa lại, vội vàng kêu lên.
Lí Khoái Lai ở bên trong nói: "Chủ nhiệm Ngô, chiều nay tôi còn có tiết."
Ngô Đại Bàng thấy không ai thèm nói chuyện với hắn, chỉ đành rời đi.
"Hi hi hi, Lí Khoái Lai, anh đùa giỡn Ngô Đại Bàng như vậy có được không đấy?" Tống Hiểu Phương cười nói.
"Cô Tống, tôi là vì cô mới xuất đầu lộ diện đấy.
Cô đã không khen tôi thì thôi, còn nói như vậy với tôi."
Có thể vì bản thân mà thắt chặt tình đoàn kết của vài người, Lí Khoái Lai nhất định sẽ không bỏ qua đâu.
"Vì tôi xuất đầu lộ diện?" Tống Hiểu Phương lấy làm lạ.
Lí Khoái Lai trả lời: "Đúng vậy, vừa nãy Ngô Đại Bàng nói lung tung rằng cô thích anh ta, tôi vừa nghe liền thấy khó chịu rồi, phải chỉnh đốn lại anh ta một chút, không để cho anh ta được như ý."
Lúc này, phòng bên cạnh im thin thít, mãi như vậy rất lâu..
Lí Khoái Lai thấy thế, nên cũng bỏ đi rửa mặt rồi lên giường ngủ luôn.
Buổi chiều tan học, Lí Khoái Lai nhìn đám học sinh lũ lũ lượt lượt rời khỏi trường, không khỏi thầm thở dài một hơi.
Lại một tuần nữa trôi qua rồi, thứ bảy và chủ nhật mặc dù là ngày nghỉ, nhưng đối với giáo viên thì chính là thời gian để bọn họ chấm, sửa bài tập và vô vàn những việc khác ở trường mà thôi.
Làm giáo viên vốn không giống như những nhân viên ở đơn vị khác, ngày nghỉ thì chính là ngày nghỉ, có thể tùy ý làm việc của mình.
Các thầy cô có nhiều bài tập về nhà như vậy, tuần sau phải phát bài tập đã chấm đã sửa cho học sinh xem, nếu không học sinh sẽ không tiếp tục làm bài tập về nhà nữa.
Cho nên, nếu như cuối tuần không tăng ca chấm và sửa bài tập thì tuần sau làm sao mà lên lớp dạy được?
Lúc học sinh đã về gần hết, một chiếc xe bán tải đen tiến vào khuôn viên trường.
Bặc Vĩ Quang cùng với Trương Hiền Binh như một cặp cha con chạy tới, chiếc xe dừng lại, tài xế bước