Mặc Kinh Vũ kịch liệt phản đối, hắn không chịu về nhà cũng không chịu nói lý do là gì.
Điều này khiến cho Tạ Tranh rất khó hiểu.
Cô vừa mở miệng ra hỏi thì hắn lại kiếm chuyện tránh né.
Nhìn bóng lưng của hắn ngày một đi xa Tạ Tranh chỉ biết thở dài.
Cùng lúc này, Mặc gia đã đi vào bữa tiệc, nói là mở tiệc tiếp đón nhưng đó chỉ đơn giản là một bữa cơm gia đình, không có trống kèn, không có khách khứa, không có nến, hoa.
Chỉ có người trong gia đình.
Bàn ăn dài trải đầy các món ăn yêu thích của Mặc Long, nhưng ánh mắt của ông thì luôn hướng về cửa lớn.
Ông đang trông chờ vào cái gì chứ, rõ ràng là biết thằng nhóc đó sẽ không quay về.
Đâu có bữa cơm nào ông cùng ăn với hắn.
"Ăn thôi, thức ăn sắp nguội hết rồi."
Mặc Long gắp một miếng thịt đặt vào bát của Mặc Quang Thống.
Không cần chờ nữa.
Ở một nơi khác, Mặc Kinh Vũ ngồi một mình trên ghế đá, ánh mắt chất chứa đầy u phiền nhìn ra xa xăm.
Hắn không phải cảm thấy có lỗi vì không về nhà ăn bữa cơm cùng ba, mà đang bận suy nghĩ xem những ngày tháng sắp tới phải trốn đi đâu mới không gặp Mặc Long.
Liên tiếp mấy hôm sau, ngày nào Mặc Kinh Vũ cũng đi sớm về muộn, hắn đặc biệt tránh những khung giờ nhạy cảm cho nên thời gian ở bên cạnh Tạ Tranh cũng rất thất thường.
Chủ yếu là vì không muốn đụng mặt với Mặc Long thôi, nhỡ xui xẻo bị tóm được hắn lại phải mất công bỏ trốn.
Ngước nhìn đồng hồ đã muộn nhưng không thấy bóng dáng của Mặc Kinh Vũ đâu làm cho Tạ Tranh cảm thấy rất chán nản.
Cô đã khá nhiều rồi, có thể xuất viện đi học trở lại nhưng hắn cứ ép cô nằm thêm một, hai hôm cho chắc rồi mới xuất viện.
Với tích cách thích vận động thì làm sao cô chịu ở yên một chỗ ngoan ngoãn nằm dưỡng thương chứ.
Nghĩ thế nào không biết, cô tuột xuống giường chạy tung tăng trong khuôn viên bệnh viện xem hoa xem cỏ.
Nơi này trồng nhiều hoa, còn có thảo dược nữa, đúng lúc này một người đàn ông trung niên đi đến ngồi vào ghế đá ngay cạnh Tạ Tranh.
Trong ông ấy có vẻ hơi buồn.
"Bác bị làm sao thế ạ?"
Cô ngồi xuống ghế, miệng nở nụ cười tươi tắn.
Phía bên kia Mặc Long nhìn cô gái trước mặt trong lòng liền cảm thấy khuôn mặt này có chút quen quen.
Ông nói.
"Đau dạ dày.
Còn cháu?"
"Cháu bị đụng xe, nhưng giờ không sao rồi.
Thể lực cháu bẩm sinh đã rất khỏe.
"
Bỗng một cuộc điện thoại gọi đến, Mặc Long nhấc máy, ông tuôn ra một tràn tiếng anh khiến cho Tạ Tranh hết sức kinh ngạc, hóa ra người này còn giỏi ngoại ngữ à.
Xem ra cũng không phải là người bình thường.
Đợi khi Mặc Long cúp máy cô mới hỏi thêm vài chuyện.
Nói được một lúc thì có thể khiến cho Mặc Long bật cười, ông cảm thấy cô nhóc này rất thú vị.
Không sợ người lạ, lại có tài ăn nói thế kia khác hẳn thằng con trai của mình.
Biết thế ông nhét hắn vào lại